Vừa cưới, tôi bị chồng giật phăng sợi dây chuyền trên cổ: ‘Đưa tiền vàng đây, lải nhải đừng...

Thảo luận trong 'Chuyện trò' bắt đầu bởi nhatquynh0684, 23/5/19.

  1. Vừa cưới, tôi bị chồng giật phăng sợi dây chuyền trên cổ: ‘Đưa tiền vàng đây, lải nhải đừng...

    Vừa cưới, tôi bị chồng giật phăng sợi dây chuyền trên cổ: ‘Đưa tiền...

    LIÊN HỆ (236 Đọc / 0 Thích / 0 Bình luận)
    1. Thông tin chủ đề
    2. Tỉnh/TP: Toàn quốc
    3. Tình trạng hàng: N/A
    4. Nhu cầu: N/A
    1. Thông tin người đăng
    2. Tài khoản: nhatquynh0684
    3. Ngày đăng: 23/5/19 lúc 09:47
    4. Số điện thoại:
  2. G

  3. FastEhome.com- Đăng kí mở Shop bán hàng miễn phí no-spam [​IMG]
    Tôi và chồng lấy nhau qua mai mối, cũng ở vào tuổi “quá lứa lỡ thì” nên không có thời gian yêu đương hay tìm hiểu gì nhiều. Chồng tôi đẹp trai, nhà có điều kiện, kinh doanh cửa hàng thuốc lá điện tử. Xét về ngoại hình thì tôi thua chồng 1 trời, 1 vực. Tôi có công việc ổn định, con nhà gia giáo nên có khi anh mới đồng ý cưới tôi.
    Tôi còn nhớ mình cưới vào mùng 10 Tết âm lịch. Tết đó tôi qua lại nhà anh, mọi người cũng coi tôi như con cháu trong nhà. Tôi nghe mấy người cùng ngõ bàn tán: “Chắc cô này không biết con nhà đó thế nào, lại tham tiền nên mới lấy. Cứ xác định là khổ hết đời”.


    Tôi cũng hoài nghi, thắc mắc. Nhưng mẹ chồng rất tốt với tôi, bà thường bảo: “Yên tâm làm dâu mẹ, mẹ sẽ không để con phải khổ”.
    Chồng đẹp trai, nhà có điều kiện lại được mẹ chồng yêu thương. Lúc ấy tôi thấy yêu đời đến lạ, còn nghĩ “mình tốt số” lắm mới được như vậy. Thế mà vừa cưới hôm trước, hôm sau tôi bị chồng tra khảo, anh ta giật mạnh sợi dây chuyền trên cổ tôi quát.

    “Còn cái kiềng vàng mẹ mày cho đâu, đưa đây”.

    “Anh cần tiền làm gì, anh làm em sợ quá”.

    “Đưa tiền vàng cho tao, lải nhải tao đánh luôn”.

    Tôi không quen với cảnh này, sợ đến nỗi chân tay run lẩy bẩy, có bao nhiêu tiền trong túi tôi lôi hết giao nộp cho chồng. Có tiền, lão bỏ đi luôn. Tôi hoảng hốt chạy đi tìm mẹ chồng, bà thản nhiên như không có gì.

    “Con bình tĩnh lại đi, rồi khác quen với cảnh này. Nó chỉ hút thuốc, chơi lô đề tí thôi, bình thường ngoan lắm”.

    “Hóa ra vậy, thì ra con bị lừa”.

    “Ấy, con tự nguyện lấy con trai mẹ mà. Nhà mẹ thế này mẹ sẽ không để con phải khổ đâu”.

    Vừa lấy chồng được 2 ngày mà bỏ chồng thì tôi biết giấu mặt đi đâu. Lúc ấy ra đường tôi còn chẳng dám thì sao đứng trên bục giảng được. Nghĩ vậy tôi đành cố nhẫn nhịn để sống tiếp với người chồng nghiện ngập. Hơn nữa cũng vì tin vào lời đường mật của mẹ chồng nữa.

    Nghĩ cũng tài, biết chồng như vậy mà tôi vẫn cố sống chung rồi sinh đến 2 đứa con. Cái quán của lão mở ra để che mắt thiên hạ chứ kinh doanh gì, lấy nơi tụ tập bài bạc thì đúng hơn. Cũng bị công an gọi cửa mấy lần nhưng bố mẹ chồng tôi lại mang tiền đi lo lót nên lão đâu vào đấy.

    2 đứa con đều 1 tay tôi nuôi nấng, giờ tôi cứ lấy chúng làm động lực mà sống, còn chồng thì vô nghĩa từ lâu. Anh ta không làm khổ tôi là tốt lắm rồi. Cũng may là mẹ chồng chu cấp cho các cháu khá nhiều, con trai như vậy nên bà thoải mái với tôi, không bao giờ bắt bẻ con dâu.

    2 tháng trước, chồng tự nhiên mệt mỏi, sốt cao kéo dài. Lúc đầu tôi cũng không để ý, cho rằng anh mải chơi và hút nhiều thuốc lá nên mới gầy vậy. Ai ngờ đùng 1 cái, mẹ chồng gọi điện bảo tôi vào viện gấp, chồng tôi đang cấp cứu.

    Anh bị va chạm xe nên đưa vào viện, 2 ngày sau thì nhà tôi nhận kết quả anh bị ung thư phổi. Lúc ấy tâm trạng tôi thế nào nhỉ, thật sự nhiều khi tôi muốn bỏ chồng nhưng cả nhà anh đều tốt với tôi, còn các con cũng được ông bà chăm sóc nên tôi không thể vì bản thân mình mà bỏ đi. Giờ chồng bệnh như vậy, tôi lại càng không thể bỏ đi.

    Tôi không trách ai, cũng chẳng có tư cách gì để trách. Đó là sự lựa chọn của tôi, giờ tôi phải chấp nhận.
     

    Bình Luận Bằng Facebook

Chia sẻ trang này