Vài tiếng nữa lên xe hoa mà hoa cưới bỗng chốc thành hoa tang, anh bỏ lại em cô độc giữa đời…

Thảo luận trong 'Chuyện trò' bắt đầu bởi metintin113510, 28/5/19.

  1. Vài tiếng nữa lên xe hoa mà hoa cưới bỗng chốc thành hoa tang, anh bỏ lại em cô độc giữa đời…

    Vài tiếng nữa lên xe hoa mà hoa cưới bỗng chốc thành hoa tang, anh bỏ...

    LIÊN HỆ (236 Đọc / 0 Thích / 0 Bình luận)
    1. Thông tin chủ đề
    2. Tỉnh/TP: Toàn quốc
    3. Tình trạng hàng: N/A
    4. Nhu cầu: N/A
    1. Thông tin người đăng
    2. Tài khoản: metintin113510
    3. Ngày đăng: 28/5/19 lúc 00:07
    4. Số điện thoại:
  2. G

  3. FastEhome.com- Đăng kí mở Shop bán hàng miễn phí no-spam [​IMG]
    Hai mắt sưng húp, nước mắt cạn dòng, bao đêm nay em ôm ảnh anh khóc. Mệt quá, thiếp đi em lại nghe thấy tiếng anh gọi. Nhưng em giật mình tỉnh giấc vì trước mặt em chỉ toàn là khoảng không vắng lặng không hề có anh. Em thật sự hận cuộc đời, tại sao cho em được biết, được yêu anh vậy mà ngày cưới lại tước anh đi mất...
    Em với anh là bạn học cùng cấp 3. Tới khi lên đại học, hai đứa mất liên lạc một thời gian. Cho tới cuối năm đó, lớp cũ họp mặt đi Tết các thầy cô chúng em mới gặp lại nhau và rồi tình yêu bắt đầu nhen nhóm.


    Anh học trên Vĩnh Phúc, còn em ở Hà Nội. Ngày thường hai đứa chỉ nhắn tin gọi điện với nhau còn cuối tuần rảnh thì anh lại tranh thủ bắt xe xuống dưới này đưa em đi dạo. Hai đứa nhà nghèo nên lúc nào cũng dặn nhau phải cố gắng phấn đầu kiếm cái bằng nó sáng sủa tí ra trường cho dễ xin việc. Sau cùng anh ra trường bằng giỏi còn em bằng khá.
    Công ăn việc làm ổn định rồi, anh dẫn em về nhà ra mắt. Vì hai bên gia đình biết nhau cả nên mọi chuyện diễn ra êm đẹp. Bố mẹ anh cởi mở, quý mến em ra mặt. Hai đứa tính cưới xong cố gắng cày cuốc vài năm dành tiền mua lấy căn chung cư rồi mới sinh em bé.

    Kế hoạch cho tương lại vạch định rõ ràng, cả hai đứa cùng háo hức chờ đợi ngày cưới. 1 tháng chuẩn bị, từ chụp ảnh cưới, lên danh sách khách mời rồi đi gửi thiếp, chọn đồ cưới lúc nào hai đứa cứ quấn quýt bên nhau. Bố mẹ hai bên còn cười bảo:

    "Gớm, hai cái đứa này lúc nào cũng quấn như sam, cứ như rời hơi nhau là không sống được không bằng ấy".

    Tụi em nghe xong lại nhìn nhau cười nghiên ngả. Thật sự trong lòng em cũng nghĩ nếu phải rời xa anh, có lẽ dù chỉ một ngày em cũng không thể sống nổi.

    Ngày trọng đại nhất đời của hai đứa em cũng tới. Đêm trước hôm cưới, em hồi hộp không sao chợp mắt nổi. Nằm thao thức trằn trọc tới nửa đêm liền với tay nhắn tin, tưởng anh chưa ngủ. Hóa ra anh cũng hồi hộp chẳng kém em chút nào:

    "Uh, mong trời mau sáng để đón em về bên này quá. Từ mai chính thức em sẽ là của anh".

    Đọc tin của anh, em tủm tỉm cười cả đêm, cứ tí tí lại mở ra xem lại. Trời vừa tảng sáng, điện thoại của em đã rung lên báo anh gọi:

    "Vợ trang điểm thật xinh để trưa anh qua rước nhé".

    Anh vội vàng dập máy, nhưng chỉ 15 phút sau lại thấy anh gọi lại. Nghĩ anh nhắn nhủ gì thêm, em vội vàng nghe. Ngờ đâu đầu dây bên kia, em gái anh nức nở trong tiếng nấc nghẹn:

    "Chị ơi, anh Khang mất rồi. Anh ấy trèo lên tầng buộc lại cái bạt cưới, không may trượt chân ngã xuống,.. Anh ấy bỏ chị em mình đi rồi chị ơi".

    Em đứng hóa đá, nước mắt chẳng thể rơi. Không tin vào những gì vừa nghe được. Một mạch em lấy xe chạy sang nhà anh. Hoàn toàn không có tiếng loa đài, tất cả đều là tiếng khóc gọi tên anh. Tim vỡ vụn, em bàng hoàng lao vào trong ôm thi thể anh gào khóc.

    Hoa cưới của em bỗng chốc chuyển sang hoa tang, tím hồng chuyển sang đen trắng. Thế là hết, anh vĩnh viễn bỏ lại em cô độc trên thế gian này. Nhiều đêm nằm nhớ anh, em chỉ ao ước có thể ngủ mãi mà không phải tỉnh lại. Bởi chỉ trong giấc mơ em mới được nhìn thấy nụ cười, ánh mắt của anh... Cuộc đời em sao lại trớ trêu tới vậy?
     

    Bình Luận Bằng Facebook

Chia sẻ trang này