ùmmm hehe ^^

Thảo luận trong 'Chuyện trò' bắt đầu bởi anchi28, 12/2/20.

  1. ùmmm hehe ^^

    ùmmm hehe ^^

    LIÊN HỆ (470 Đọc / 0 Thích / 0 Bình luận)
    1. Thông tin chủ đề
    2. Tỉnh/TP: Toàn quốc
    3. Tình trạng hàng: N/A
    4. Nhu cầu: N/A
    1. Thông tin người đăng
    2. Tài khoản: anchi28
    3. Ngày đăng: 12/2/20 lúc 19:33
    4. Số điện thoại:
  2. G

  3. anchi28

    anchi28 Guest

    FastEhome.com- Đăng kí mở Shop bán hàng miễn phí no-spam [​IMG]

    Có lẽ gia cảnh của mình không quá tệ như nhiều người khác nhưng mình trước đây đã từng oán trách, tức giận biết bao nhiêu. Nhà mình nghèo, lúc nhỏ mình từng bị ba mẹ vứt bỏ một lần, may nhờ có mẹ nuôi mình, cũng là hàng xóm tìm biện pháp (mình không tiện kể) để ba mẹ lại tiếp tục nuôi dưỡng mình. Chuyện này mình có thể hiểu được, mẹ mình nói khi đó mình thường xuyên bị bệnh, người rất ốm yếu, lúc nào cũng sốt, mẹ thấy không ổn nên đành ra quyết định như thế. Ùmm, mình có thể hiểu, không sao, cuối cùng mình vẫn được ba mẹ nuôi nấng, dạy dỗ. Lúc mẫu giáo mẹ đã dắt tay mình đi theo mẹ bán vé số. Năm mình lớp 2 đã theo anh trai đi nhặt ve chai, sau đó lớn thêm một chút đã bán vé số. Vừa đi học về đã đến siêu thị bán rồi, nghỉ học cũng ngót theo anh trai và mẹ tảo tần kiếm sống. Ba mẹ mình vỡ nợ, trốn đi nơi khác, giao mình cho ông bà nội đang chăm nom 2 đứa em họ, đó là năm mình học lớp 6, học kì 1 vừa kết thúc. Em họ gồm một trai một gái, đứa trai bằng tuổi mình, sinh sau mình vài tháng. Đó là những tháng ngày mình nếm trải tư vị bị hắt hủi, ghét bỏ, bị người thân đay nghiến. Mình nhớ rất rõ, năm tháng ở với nội là những hồi ức cực kì tồi tệ với mình. Em gái nhỏ bé của mình khi đó còn chưa lên tiểu học đã bảo với mình rằng ngôi nhà của ông bà là "Đây là nhà của tao". Mình bị đứa em trai họ kém hơn vài tháng mắng rằng "máy tính của tao, biến", lúc đó ánh mắt mình ngưỡng mộ nhìn vào anh chị em mình chơi trò chơi trong máy tính, có lẽ mình không trách được việc lúc đó, nhưng mình cực kì muốn khóc. Chị mình bảo mỗi đứa chơi trò chơi, ai chết đến người tiếp theo, đến lượt mình, mình còn chưa chết đã bị chửi chơi ngu quá, xong bị giành lấy chơi. Và cái câu bị em họ mình bảo biến đó là lúc đến lượt tiếp theo của mình, anh chị cùng em gái đi ra ngoài lấy đồ ăn, mình mừng rỡ định nhận lấy con chuột thì bị em họ mình đuổi ra, ừm, máy tính của em ấy, mình không trách được. Tháng ngày đó cực kì tồi tệ với tinh thần, thể xác của mình, mình ủy khuất, nói cho chị họ nghe, chị ấy bảo máy tính của nó, nó không cho mày chơi thì thôi, bây giờ mình lớn rồi, mình cũng lý giải được. Mình bị cô út mình, là mẹ của 2 đứa trẻ đó đay nghiến ác nghiệt cỡ nào, cô ấy không thích ba mẹ mình. Trên miệng cô thường treo những từ ngữ ác liệt như mình không có chút nào giống nhà nội, đợi cô có tiền liền phải dẫn mình xét nghiệm ADN mới được. Có khi cô cùng bà mình cãi nhau liền bảo bà kêu thằng con trai cưng (ba mình) của bà về hưởng lấy cái nhà này đi. Mình từng là đứa trẻ ngoan, mình chăm chỉ học hành, sẽ có lúc tủi thân tại sao nhà mình nghèo. Nhưng từ lúc về nhà nội, nó như là cơn ác mộng của mình. Bà nội có lúc sẽ ôm mình vào lòng rồi khóc bảo mình học hành giỏi lắm là do mình biết thân biết phận, từ khi đó, mình biết ý nghĩa của từ tự ti, lòng tự trọng cao là như thế nào. Mẹ mình nói từ nhỏ mình đã không thích tiếp xúc với mấy bạn bè cùng tuổi, thường hay ngồi trước nhà nghịch cát, mình ít nói, hướng nội, khi về nhà nội rồi càng thêm trầm trọng. Mình sẽ mặc cảm, mình không thích người khác đáng thương, tội nghiệp thay cho hoàn cảnh của mình, mình rất ngại khi được nhận quà cho học sinh nghèo. Sau đó, mình trở thành một đứa trẻ không ngoan.
    Bạn bè của mình không một ai hiểu mình, người bạn mình cho rằng thân nhất năm mình học cấp 2 bắt mình làm những việc khá vô lý, cậu ấy nóng tính, sẽ chiến tranh lạnh với mình (mình rất sợ và rất chán ghét khi bị chiến tranh lạnh). Cậu ấy bắt mình hòa nhập, đi chơi cùng với cậu ấy, mình không muốn một xíu nào cả. Cậu ấy bắt mình chở cậu ấy đến nhà một người bạn khác chơi, mình chở cậu ấy hơn mười mấy cây số, mình có lúc sẽ kháng cự một xíu nhưng rồi bắt buộc phải làm hòa. Mình sẽ cúp học, sẽ nói dối, có lúc bùng nổ sẽ cãi lộn, đánh nhau với em trai. Sau đó mình stress nặng, có thể là bị trầm cảm. Mình không còn cắm cúi vào chiếc bàn gỗ xếp để học bài làm bài nữa. Mình chìm đắm vào điện thoại. Mình không thích cùng người khác nói chuyện, mình sẽ kháng cự nhiều hơn một chút, mình bài xích tất cả mọi người lúc đó nhưng vẫn phải moi lên nụ cười với cái thể xác, linh hồn đầy nặng nề này. Mình có ý định tự tử rất nhiều lần, không một ai biết. Mình đứng trước cửa lớp nơi hành lang lầu 2, mình lạc lõng, cô đơn giữa những người bạn, học sinh nhộn nhịp nơi đây, đôi khi mình sẽ vu vơ trò chuyện với một người bạn nào đó rồi vờ như không có chuyện gì cười bảo nhảy xuống không biết có chuyện gì không nhỉ, lúc đó, mình muốn nhảy xuống thật. Và... mình yêu một người, yêu rất nhiều, rất nhiều.

    Một kẻ tồi tệ cho rằng ta là người cô độc nhất, không ai hiểu ta bắt gặp được một đóa hoa yếu ớt giữa vùng trời tươi sáng bị sương mù bao phủ lấy không thấy, kẻ điên nhằm vào đóa hoa mặc cho việc đó điên rồ đến cỡ nào. Mù quáng đến hèn mọn chăm sóc cho bông hoa đấy, nhưng giữa nó và hoa có điểm nào phù hợp đâu? Tháng ngày đắm chìm trong làn sương mù với tâm trạng cực kì tồi tệ, tưởng chừng như nó sẽ đứt lìa mạng sống khi hơi thở càng ngày dần mỏng manh. Nhưng mỉa mai làm sao, nó vẫn sống. Nó nhìn thấy rất nhiều thứ có thể khiến nó giải thoát khỏi nơi đây, nhưng nó sợ, nó sợ đau lắm. Nó sẽ nghĩ được giải thoát rồi nhẹ nhõm biết bao nhiêu nhưng nó lại không có can đảm đó. Một kẻ điên đầy tồi tệ, đáng thương làm sao lại còn hèn mọn, nhát gan biết bao nhiêu. Những từ ngữ ghê tởm nhất có khi chẳng miêu tả đủ về nó. Rồi nó tìm được một ánh sáng. Ánh sáng đó khiến nó trầm mê, đắm chìm vào. Nó thấy được những người bạn, những người hiểu nó một phần nào đó ở ánh sáng này. Nó sẽ cười khúc khích, yên lòng và vui vẻ khi trò chuyện với họ. Năm tháng đầy tồi tệ, tối tăm và cô độc này bầu bạn với nó chỉ có ánh sáng này. Đóa hoa kia rất đẹp, nó là người theo đuổi điên cuồng, không cách nào giữ lại được, nó không cách nào liệt kê đóa hoa đó cùng với ánh sáng này là người bầu bạn với nó, nó nghĩ, bông hoa xinh đẹp kia có lẽ sẽ thuộc riêng về một ai đó nhưng không phải nó, đóa hoa đó, khiến nó hạnh phúc cũng khiến nó tồi tệ hơn, chỉ liệt vào tín ngưỡng không thể có. Ánh sáng khiến vơi đi phần nào làn sương mù đang che mất vùng trời tươi sáng, nó nhận ra nhưng vẫn cứ đắm chìm vào nguồn sáng này. Tỉnh tỉnh mê mê như kẻ say rượu. Ánh sáng kia như nhành cỏ cứu mạng của nó vậy, nó cảm nhận được mình phải tìm lấy cách để thoát khỏi làn sương mù này. Nhưng không được. Đối với nó, ra được khỏi cái sương mù kì quặc này hướng về vùng trời tươi sáng kia có bao nhiêu thành công đây, nó làm ra quyết định. Nó chỉ chuyên tâm về ánh sáng này.

    Nó đắm chìm rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại đắm chìm vào. Sau bao nhiêu lần tỉnh dậy nó thấy càng cô độc biết bao nhiêu, thâm tâm nó khẽ kêu cứu, làm ơn, có ai đó giúp nó ra khỏi đây đi. Rồi có này, nó làm ra quyết định, sẽ không ai hay vật gì có thể giúp nó ra khỏi đây nữa, nó phải tự mình tìm đường ra. Nó đứng dậy, vụt chạy tìm cách thoát thân.

    Nó cũng chính là mình. Mình bị bao vây bởi những suy nghĩ chết tiệt, tồi tệ kia. Thế giới này có lẽ không quá tốt đẹp gì, nhưng nó không quá tồi tệ như bạn tưởng. Mình vẫn sẽ đắm chìm vào ánh sáng kia, nhưng mình vẫn có khả năng kiềm chế lại. Rất nhiều chuyện có lẽ khá tệ đã tiếp tục xảy ra với mình, mình không tiện kể cho lắm. Và ánh sáng kia, có đôi lúc mình quá cô đơn, tủi thân, uất hận, đã phần nào xoa dịu giúp mình. Vùng trời tươi sáng ấy có lẽ sẽ tồn tại người yêu thương và hiểu mình, hoặc vẫn luôn tồn tại và luôn cố gắng giúp đỡ mình ra khỏi làn sương mù kia mà mình không biết. Phải chăng sẽ có một tương lai không tăm tối lắm đang chào đón mình ? Đó là một câu đó, mình đến giờ không tài nào đoán ra được, vì bản thân mình vẫn còn đang bị làn sương ấy bao phủ. Mình đã rất cố gắng rồi, mình vẫn luôn động viên mình gắng lên, gắng lên xíu nữa. Làn sương ấy có lẽ đã phai nhạt hơn một nửa. Dù sao, cảm ơn mình vẫn còn tồn tại trên cõi đời này. À, mình có đọc được câu nói trên mạng như thế này, "Hôm nay thời tiết rất đẹp, thật đáng tiếc nếu cậu ra đi." nó khá đúng mà, phải không ?
     

    Bình Luận Bằng Facebook

Chia sẻ trang này