Tôi chỉ mặt chồng: 'Có bản lĩnh thì đừng đem việc kiếm tiền so với chuyện chăm con'

Thảo luận trong 'Chuyện trò' bắt đầu bởi Huongtq1604, 15/6/19.

  1. Tôi chỉ mặt chồng: 'Có bản lĩnh thì đừng đem việc kiếm tiền so với chuyện chăm con'

    Tôi chỉ mặt chồng: 'Có bản lĩnh thì đừng đem việc kiếm tiền so với...

    LIÊN HỆ (208 Đọc / 0 Thích / 0 Bình luận)
    1. Thông tin chủ đề
    2. Tỉnh/TP: Toàn quốc
    3. Tình trạng hàng: N/A
    4. Nhu cầu: N/A
    1. Thông tin người đăng
    2. Tài khoản: Huongtq1604
    3. Ngày đăng: 15/6/19 lúc 16:05
    4. Số điện thoại:
  2. G

  3. Huongtq1604

    Huongtq1604 Guest

    FastEhome.com- Đăng kí mở Shop bán hàng miễn phí no-spam [​IMG]
    “Cơm nước vẫn chưa xong à? Có cái việc ở chăm con với nấu cơm thôi mà cũng không nên hồn. Trong khi chồng ra ngoài kiếm tiền mệt mỏi, bao nhiêu là việc...”
    Chồng tôi vừa tháo cavat vừa quát vợ sa sả. Còn tôi lúc đó vừa nấu cơm, vừa chốc chốc ngoái cổ vào xem con nhỏ có quấy khóc không? Từ buổi trưa đến giờ, tôi chưa được ngủ vì cứ tí cái là thằng bé con lại tỉnh giấc rồi khóc oe oe cả lên.

    Đến mức lúc nãy đang đi vệ sinh dở mà tôi phải vội vàng kéo quần lên rồi vào bế con, dỗ cho thằng bé ngủ lại. Đã mấy tháng rồi, tôi còn chẳng buồn chải tóc, mỗi sáng dậy cứ lấy tay cào cào vài phát là xong. Nhìn tôi lúc nào cũng lờ đờ vì mất ngủ, chưa kể ngực thì đau nhói, căng tức vì sữa. Trông tôi đích thị là mẹ sề, lôi thôi, lếch thếch vô cùng.
    Chồng tôi đã tháo xong cavat. Anh đang cởi áo sơ mi, rồi tùy tiện ném lên cái thành ghế. Với tay lấy cái điều khiển tivi, anh lại tiếp tục bài ca thán: “Mỗi chuyện ở nhà chăm con...” Chồng tôi nói không ngơi mồm, mắt cứ xem, còn mồm thì liên tục chê bai, so đo.

    Tai tôi ù đi vì những lời mắng mỏ, cho đến khi con dao thái thịt sượt qua tay chảy máu rồi thêm tiếng oe oe của con thì tôi mới như người tỉnh mộng. Tiếng khóc của con gọi tôi về lại thực tại, cùng cả tiếng hét của chồng nữa: “Ra bế con đi! Con nó khóc đây này!”

    Chồng tôi không có tay à? Anh đang ngồi ngay gần con mà? Tôi lững thững lại gần, bế con vào phòng, cho bú rồi ru, vỗ về. Đến khi thằng bé ngủ thì tôi tỉnh lại. Chẳng hiểu lấy đâu ra can đảm, tôi đóng cửa phòng chặt lại để tiếng ồn bên ngoài không ảnh hưởng đến con.

    Đi ra phòng khác, tôi đột ngột kéo quần xuống ngang mông, đứng chắn trước mặt chồng:
    “Anh đi làm mệt lắm à?”
    “Làm sao? Tự dưng gây sự cái gì đấy?”

    “Anh nhìn vết sẹo mổ đẻ của tôi đi! Tôi chịu khổ 9 tháng 10 ngày, đau đớn chết đi sống lại để đẻ con ra cho anh. Anh có biết bao nhiêu đêm tôi không được ngủ không? Anh tưởng anh đi làm thì mệt lắm à? Tôi còn mệt gấp trăm lần anh? Anh có giỏi thì thức một đêm chăm con đi, xem anh thành ra cái loại người gì? Xem ngày mai còn dậy sớm mà nấu ăn sáng cho cả nhà được không? Hay anh nằm vật ra như chết?”

    “Nếu anh so đo thì từ mai nghỉ việc đi, ở nhà trông con cho tôi. Để tôi đi làm kiếm tiền cho. Là thằng đàn ông bản lĩnh thì đừng bao giờ so đo chuyện kiếm tiền với chuyện chăm con!”

    Chồng tôi đần thối mặt, không nói được câu gì. Anh cứ nuốt nước bọt mấy lần, ấp úng, ú ớ trong cổ họng. Còn tôi thì đi vào bếp, cầm con dao thái thịt dằn từng nhát xuống thớt cho đỡ bực. Tôi đã không thích nói nhiều mà chồng còn cứ được đà tiến tới.

    Chỉ cần 1 lần lè nhè, than vãn nữa, tôi sẽ cho anh biết mặt luôn. Đi làm kiếm tiền thì ai chả làm được, có giỏi thì cứ thử đẻ con thay vợ, rồi 1 lần ở nhà chăm con xem còn dám vênh váo được nữa không?
     

    Bình Luận Bằng Facebook

Chia sẻ trang này