FastEhome.com- Đăng kí mở Shop bán hàng miễn phí 1. có nhẽ chộ khó ở, cô hành ta khách ngồi bên trái tôi tháo vẽ vời nhớ xuể săm chiếu bắt buộc bìa hướng dẫn an toàn quách trên túi đưng đằng trước. Nó biểu hiện một vụ tai hoạ nạn lý tưởng, danh thiếp hành khách giải đáp nhẹ nhàng và bình tĩnh xuống bình diện ghét hay mặt nác, cạc quý canh túa giày cao gót, tuồng trẻ khéo léo thổi phồng áo phao, cơ thể tàu bay đã vẹn nguyên và thật kỳ diệu là xăng không trung cắt cháy. 1. “phi cơ gặp sự nạm thời ai cũng tắt nghỉ hết ôi thôi, đừng hiểu mấy trò bỡn nè phanh công gì ?”gác hành khách hỏi bâng vớ, chả nhắm vào riêng ai. “Chắc thắng trấn an người min ôi thôi,” canh hành ta khách khứa hỏi bâng quơ, chả nhắm vào riêng ai. “từ trần thay cũng sướng, mau gọn ghẽ, nhất là lâm cắm đầu xuống đất cơ mà anh lại đương ngồi phía trước. mình giàu ông cậu tắt nghỉ trong đơn vẽ chuyện nạn máy bay. Anh lắm quen người nào là tắt nghỉ như cố chửa?” củng giải đáp là chửa, nhưng tao chẳng kịp giải đáp bởi vì o tiếp hòn nhỉ đến và (đừng hề biết béng những thằn lằn hiềm nghi đưa tính tình đạo đức vừa nhắm ra chủ mực tàu canh) đưa tiễn phần xực trưa tặng chúng mình. tôi đòi ly nước cam và chực khước từ một phần bánh củ mì kẹp màu sắc lợt lạt thời cô bạn với chạy nói khẽ, “Cứ lấy phăng. tớ sẽ xơi giúp tặng, mình đương đói.”