Thấy chồng cũ gói đồ ăn thừa, tôi mỉa: Mang cho bồ hả. Lén đi theo sau, tôi khóc hết nước mắt

Thảo luận trong 'Chuyện trò' bắt đầu bởi chippo_beo1805, 13/2/20.

  1. Thấy chồng cũ gói đồ ăn thừa, tôi mỉa: Mang cho bồ hả. Lén đi theo sau, tôi khóc hết nước mắt

    Thấy chồng cũ gói đồ ăn thừa, tôi mỉa: Mang cho bồ hả. Lén đi theo sau,...

    LIÊN HỆ (153 Đọc / 0 Thích / 0 Bình luận)
    1. Thông tin chủ đề
    2. Tỉnh/TP: Toàn quốc
    3. Tình trạng hàng: N/A
    4. Nhu cầu: N/A
    1. Thông tin người đăng
    2. Tài khoản: chippo_beo1805
    3. Ngày đăng: 13/2/20 lúc 10:52
    4. Số điện thoại:
  2. G

  3. FastEhome.com- Đăng kí mở Shop bán hàng miễn phí no-spam Tôi không thể tin nổi vì sau 2 năm ly hôn gặp lại chồng cũ, anh ta lại tàn tạ và bần hàn đến mức phải đi làm phục vụ bưng bê trong chính nhà hàng của tôi.
    Tước đây, tôi vốn là người có nhan sắc, bao nhiêu đàn ông thành đạt theo đuổi, thế nhưng vì yêu nên tôi đã đâm đầu lấy người chồng nghèo hèn, lại còn bạc bẽo, ngu xuẩn nhất trên đời.
    Trước khi cưới, tôi với anh có thời gian yêu nhau 2 năm. Khi đó tôi đã làm chủ một doanh nghiệp nhỏ, còn chồng vẫn làm công ăn lương cho người ta. Tôi không hề phân biệt sang hèn, mình giàu hơn anh hay thế nào. Tôi yêu anh nên có thể chấp nhận hết những thứ anh thiếu thốn.


    Cưới xong, tôi cũng bỏ tiền ra mua một căn nhà mới để vợ chồng về đó sống. Cứ tưởng bọn tôi sẽ hạnh phúc mãi như vậy khi con trai đầu tiên chào đời. Công ty của tôi mỗi ngày một phát triển nên việc chất như núi, tôi thậm chí còn bỏ cả bữa trưa để giải quyết công việc. Làm quần quật như vậy nên tôi không có thời gian chăm sóc con cái, mọi thứ đều nhờ giúp việc cả.
    Thế nhưng chồng tôi không hiểu điều đó, lúc đầu thì anh cằn nhằn:
    “Em làm công to việc lớn gì ngoài kia mà chẳng chăm lo gì nhà cửa, chồng con vậy”
    “Thì em đi kiếm tiền về nuôi cả cái nhà này, anh không thấy à”
    “Nhưng cũng phải có thời gian cho con với chứ, nó chẳng bao giờ hỏi mẹ đi đâu cả”
    “Vậy anh ở nhà chơi không làm gì? Sao anh không thay em chăm sóc con. Tiền em kiếm về anh có tiêu không?”

    Từ đó vợ chồng tôi chiến tranh liên miên, anh còn sĩ diện bảo không cần tiền của tôi, chỉ cần có một người vợ biết chăm lo cho gia đình là đủ. Tôi thì nghĩ, nếu không có đồng tiền của mình kiếm về lâu nay anh được ăn ngon, sống nhàn hạ, sung sướng như giờ không?

    Thế rồi mọi chuyện bùng nổ khi tôi biết chồng có bồ. Thật sự đau mọi người ạ, tôi đi làm quần quật như thế để nuôi anh ta, vậy mà anh ta không biết mang ơn lại còn quay lại phản bội vợ. Tôi quyết ly hôn và không để chồng được hưởng bất kể một tí tài sản nào của mình hết. Con thì tôi nuôi chứ không cần loại đàn ông vô ơn đó chăm sóc thằng bé.

    Bẵng đi hai năm, thỉnh thoảng chồng vẫn xin phép qua đón con trai đi chơi. Tôi bận việc nên cũng đồng ý với giúp việc để anh ta đến đưa thằng bé đi. Có hôm anh giữ nó ở lại cả tuần bên đó.

    Thời gian trước tôi có đầu tư cùng bạn mở một nhà hàng ẩm thực, nhưng rất ít đến đó. Hôm đó bạn tôi đi du lịch nên đành qua ngó xem nhân viên làm việc thế nào. Lúc vào khu bếp, tôi ngỡ ngàng khi thấy chồng cũ của mình đang bưng khay đồ ăn thừa mứa xếp vào hộp xốp. Tôi nghĩ, đáng đời, vợ nuôi ăn sung mặc sướng không thèm nghe, giờ lại đi bưng bê, ăn đồ ăn thừa của người ta, quá nhục luôn. Tôi đến bên cạnh hất hàm bảo:
    “Mấy đồ thừa này anh mang về cho bồ ăn, chắc cô ta đang chết đói ở nhà nhỉ”

    Thấy tôi, anh ta mặt đỏ tía tai, ấp a ấp úng không nói nên lời. Lúc sau hết ca làm việc, tôi thấy anh ta xách hộp đồ ăn thừa ra treo ở xe. Tự nhiên tôi lại thấy tò mò kinh khủng, muốn khẳng định thêm lần nữa không có tôi cuộc đời anh ta thảm thế nào.

    Nhưng vừa lén đi theo chồng cũ về căn nhà trọ bình dân của anh, tôi giật thót mình khi thấy một cô gái lạ dắt tay con tôi đứng ở cửa hóng. Họ tíu tít hôn hít, chào nhau. Anh vui vẻ ôm thằng bé bảo:
    "Anh mang đồ ngon về cho hai cô con đây, toàn tôm chiên với xôi rán ngon lắm"

    Con tôi reo lên thích thú, thằng bé chẳng giống như lúc ở nhà, ỉu xìu và chán ăn, khó chiều. Nhìn cảnh đó mà tôi đau thắt cả ruột gan, tôi đúng là người mẹ chẳng ra gì cả, sao tôi lại tệ với con mình đến vậy? Giờ tôi mới thấm thía, tiền nhiều chẳng để làm gì khi tình không có.
     

    Bình Luận Bằng Facebook

Chia sẻ trang này