Sống trong lo sợ trong chính cái mình gọi là nhà

Thảo luận trong 'Chuyện trò' bắt đầu bởi chinhchinh622, 30/4/19.

  1. Sống trong lo sợ trong chính cái mình gọi là nhà

    Sống trong lo sợ trong chính cái mình gọi là nhà

    LIÊN HỆ (495 Đọc / 0 Thích / 0 Bình luận)
    1. Thông tin chủ đề
    2. Tỉnh/TP: Toàn quốc
    3. Tình trạng hàng: N/A
    4. Nhu cầu: N/A
    1. Thông tin người đăng
    2. Tài khoản: chinhchinh622
    3. Ngày đăng: 30/4/19 lúc 19:46
    4. Số điện thoại:
  2. G

  3. FastEhome.com- Đăng kí mở Shop bán hàng miễn phí no-spam [​IMG]

    Xin chào mọi người!

    Câu chuyện của tôi bắt đầu từ khi sinh bé đầu tiên,một mình chồng tôi đi làm lo cho 2 mẹ con. Khi bé được 6 tháng thì tôi đưa con về quê Ngoại chơi, nhưng vì ở xa nên mỗi lần về tốn khá nhiều tiền. Lúc đó tôi có đứng ra vay tiền để xoay sở, nhưng vì vậy sau này chồng tôi có cớ nói tại tôi mà tốn tiền. Khi con được 8 tháng tôi bắt đầu công việc mới nhưng vì do áp lực công việc và ảnh hưởng sau sinh tôi cảm thấy stress. Chồng tôi bảo tôi ở nhà chăm con đi khi nào ổn định rồi đi làm. Nhưng sau tầm 1 tháng thì tôi lại đi làm 1 công việc mới nhưng làm được tầm 2 tháng thì chông tôi bắt đầu những cơn ghen vớ vẩn. Chỗ làm mới của tôi toàn con gái chỉ có 1 chú bảo vệ và 1 chú phó hiệu trưởng cũng là chồng của cô hiệu trưởng, chỗ tôi làm xác bên có cái khách sạn vả đối diện cũng có 1 cái khách sạn. Điện thoại của tôi lúc nào cũng cài định vị và bắt wifi nên vô tình dính 1 trong những wifi khách sạn gần bên. Mà khổ nổi khách sạn đối diện mới đổi tên mới mà wifi thì tên khách sạn cũ. Đi làm chồng là người thường đưa đi đón về ấy vậy mà cứ mỗi lần tôi đi làm về anh lại vào điện thoại kiểm tra rồi hai vợ chồng tôi lại gây lộn. Sau nhiều lần như vậy, tôi mệt mỏi không thể tiếp tục công việc. Tôi lại chọn cách bỏ công việc đang làm để ở nhà trông con.

    Sau đó thì nhờ trời thương, tôi lại tiếp tục được một người quen giới thiệu cho một công việc khác. Nhưng cũng làm được 3 tháng thì tình trạng như cũ. Vâng! chồng em lại lên cơn ghen, bình thường buổi trưa em được nghỉ 2 tiếng để về nhà ăn trưa (chồng em vẫn đưa đi đón về) nhưng hôm đó ở công ty có cuộc họp nên chỉ được nghỉ 1 tiếng nên em nói chồng không về để ở lại công ty đi ăn với 1 chị người quen trong công ty. Trong lúc đi ăn em cũng không tắt wifi hay định vị như thường lệ và vì em không biết xài mấy chứ năng này. Nên khi đi ăn xác quán cafe nọ điện thoại em tự động bắt wifi và định vị, chuyện chỉ có vậy thôi mà tối về chồng em vào máy kiểm tra thì thấy em định vị chỗ đó rồi nói em không đi làm mà đi cà phê này nọ. Sáng em đi qua bách hóa xanh gần công ty mua hoa quả về cúng ông địa, điện thoại tôi lại định vị như vậy, tối về chồng em cũng hỏi em đang giờ đi làm mà đi đâu. Chồng em lúc nào cũng hỏi tới dồn dập, tôi giải thích kiểu gì cũng không chịu nghe, rồi cứ nhắc đi nhắc lại nhiều lần và lại 1 lần nữa tôi nghĩ việc.

    Một hôm tôi nhận được tin giáng trời! Chồng tôi mê cá độ và đánh đề gây nợ gần 200 triệu, hiện tai cũng chưa tra hết. Ngày trước tôi nghe loáng tháng là anh chung vốn làm ăn nhưng không ngờ là anh mượn nợ chơi cá độ và đánh đề. Anh lấy vàng khi cưới của chúng tôi, sổ hộ khẩu,xe tôi mua trả góp đi cầm cố hết, nhưng điều đáng buồn nhất là vàng đầy tháng của con mà mọi người cho có bao nhiêu đâu cũng đem cầm đem bán và đến cả nhẫn cưới cũng bán luôn. Mỗi lần anh có tiền là tôi có hỏi nhưng anh không trả lời chỉ ậm ừ nói là anh chung vốn làm ăn nên có lời họ cho thôi. Lúc đó tôi nhưng sụp đổ, trước khi cưới anh có tính ghen nhưng biết lo làm ăn không có tính như vậy nhưng giờ sau khi cưới và đã có 1 con với nhau rồi thì giờ con người anh thay đổi nhiều. Anh bắt đầu chửi tôi nhiều hơn, nói những câu rất khó nghe, tôi cảm giác như anh đang bắt đầu khinh thường tôi, gia đình tôi. Con tôi thì lại không theo tôi chỉ muốn ba nó thôi, tôi cảm giác như mình là người dư thừa trong chính mái ấm nhỏ của mình. Lại thêm áp lực từ nhà chồng, ba mẹ chồng thì chửi chồng thôi cũng được nhưng đằng này lại lôi tôi vào nữa. Tôi ngột ngạt đến khó thở, tôi đã nhiều lần có suy nghĩ tiêu cực như muốn đi đâu đó thật xa, nhảy cầu, nhảy lầu hoặc lấy dao rạch tay tự tử, và cả đến việc li dị tôi cũng viết rồi... nhưng rồi tôi nhìn đứa con thơ và những việc anh làm cho tôi thì lại không làm nữa. Tôi muốn cho anh cơ hội để anh sửa sai.

    To be continue...
     

    Bình Luận Bằng Facebook

Chia sẻ trang này