Review sách "cô gái như em"

Thảo luận trong 'Chuyện trò' bắt đầu bởi nathanhnguyen123, 9/2/20.

  1. Review sách "cô gái như em"

    Review sách "cô gái như em"

    LIÊN HỆ (281 Đọc / 0 Thích / 0 Bình luận)
    1. Thông tin chủ đề
    2. Tỉnh/TP: Toàn quốc
    3. Tình trạng hàng: N/A
    4. Nhu cầu: N/A
    1. Thông tin người đăng
    2. Tài khoản: nathanhnguyen123
    3. Ngày đăng: 9/2/20 lúc 21:56
    4. Số điện thoại:
  2. G

  3. FastEhome.com- Đăng kí mở Shop bán hàng miễn phí no-spam Cô gái như em" sẽ dẫn dắt bạn đi gặp những con người kì lạ, những thân phận lạ kì và câu chuyện tình yêu rất bình dị, đời thường nhưng rất đẹp nơi họ.

    "Nhật ký đời mình theo dòng ngày tháng.

    Ngày đồng hồ đeo tay của mình ngừng chạy.

    Thoạt đầu có thứ mùi khen khét ấy, giống như một buổi bắn pháo hoa, rồi màu đen trở lại với màn đêm khi chùm pháo hoa cuối cùng tắt lịm.

    Mình còn nhớ đã mở hé hai mí mắt và nhìn thấy đôi mắt cha, trong đó cơn thịnh nộ hòa lẫn nhưng giọt nước mắt. Rồi cha mẹ mình tụ lại, đứng cạnh nhau, một bức tranh bất khả đến nỗi mình ngỡ moocphin đã chơi khăm mình một vố.

    Cô y tá đo huyết áp cho mình. Tối tối, cứ khi ngủ thiếp đi mình lại thấy khuôn mặt cô. Đôi khi, có người khen nụ cười của mình, bạn bè thường nói nó khiến mình trông khá duyên; nụ cười của Mggie thì có một không hai. Những ai gặp cô bên ngoài bệnh viện chỉ nhìn thấy một phụ nữ vóc dáng phì nhiêu, những ai quen cô thì biết rằng thân hình đó chứa đựng một trái tim có tỷ lệ tương ứng, và rằng người ta chẳng bao giờ nói với mình là chỉ có mảnh mai mới đẹp.

    Julius đang đứng dựa lưng vào cửa, vẻ nặng nề trong ánh mắt anh khiến mình sợ hãi, nhận ra điều đó nên nét mặt anh dịu lại. Mình những muốn đùa một câu, những muốn tìm lời hóm hỉnh nào đó để giúp tất cả bọn họ bớt căng thẳng . Thí dụ mình có thê hỏi họ phải chăng mình đã thắng cuộc đua, mình chắc chắn cha sẽ cười bò ra, à mà có lẽ không. Nhưng không âm thanh nào thoát khỏi miệng mình - lúc đó mình đã hoảng sợ thực sự. Maggie trấn an mình, bấy giờ cổ họng mình đang vướng một cái ống , mình nhất định không nên cố gắng nói chuyện , thậm chí không nên nuốt nữa kia. giờ thì mình đã tỉnh lại rồi, người ta sẽ gỡ nó ra cho mình. Mình không hề muốn chọc cười cha nữa.

    Cloé"

    Clóe là một cô gái người Mỹ khẳng khái và giàu lòng tự trọng, cô mong muốn trở thành diễn viên cũng như đang là một bác sỹ đa khoa, người thu âm sách. Cô đang phấn đấu cho giấc mơ diễn viên của mình thì một tai nạn đáng tiếc xảy ra khiến cô mất đi đôi chân, mất gần 1/4 chiều cao. Tuy nhiên điều đó không cướp đi mất của cô nghị lực cũng như niềm vui, niềm kiêu hãnh và lòng tự trọng nơi cô. Cô cũng hay đùa ở NewYork làm một nghề là quá xa xỉ, cô còn bạn trai Julius và bố mẹ nữa cơ mà.

    DEEPAK

    Deepak là một người đàn ông Ấn Độ trực thang máy cần mẫn, kiên trung và chăm chỉ hàng chục năm nay. Ông có trí nhớ tốt đến nỗi biết từng người trong tòa nhà làm gì , ra vào giờ nào và sẵn sàng giúp đỡ họ.

    "Deepak xem đồng hồ đeo tay, chẳng bao lâu nữa bà Collins sẽ gọi ông. Bà góa phụ phải bỏ công khóa đến ba lần cửa, như thể sẽ có người qua mặt được ông lọt vào tòa nhà. Nhưng những thói gàn của cư dân sống tại số nhà 12 đại lộ Năm là một phần đời sống thường nhật của Deepak; còn hơn thế nữa , chúng làm nên nếp sống đó.

    Sau khi đã giúp bà Collins rút chìa khóa ra khỏi ổ, ông dẫn bà xuống tầng trệt rồi lại nhanh chóng ngược trở lên tầng hai. Cô Clóe đang đợi ông trước tấm cửa lưới sắt, cô mỉm cười chào ông, hẳn là cô đã chào đời cùng một nụ cười trên môi. Vừa vào thang máy, cô vừa vào thang máy đa hỏi ông ngày hôm nay của ông thế nào, ông đáp:

    - Thăng trầm đủ cả, thưa cô.

    Để buồng thang máy dừng khớp với các thềm nghỉ là ả một nghệ thuật. Nhắm mắt lại Deepak cũng làm được việc ấy, nhưng khi hộ tống cô Clóe từ văn phòng ở tầng hai lên căn hộ của cô ở tầng chín , bao giờ ông cũng đặc biệt chú ý .

    - Tối nay cô sẽ ra ngoài sao, Deepak hỏi.

    .... Deepak có hai tôn giáo , đạo Hinđu và sự kín kẽ. Ba mươi chín năm năm làm nhân viên trực thang máy trong một tòa nhà sang trọng trên đại lộ Năm , ông chưa từng tiết lộ thông tin nào dù là nhỏ nhất về việc đi hay đến của các chủ căn hộ, cho người thân thích của họ lại càng không.

    Số 12 đại lộ Năm là một tòa nhà ốp đá trạm chổ cao chín tầng, mỗi tầng một căn hộ , ngoại trừ tầng hai chia làm hai văn phòng. Vì mỗi ngày trung bình mỗi tầng nhà có năm lượt lên xuống , với độ cao vốn có giữa các tầng , mỗi năm Deepak đi được 594 cây số . Kể từ đầu sự nghiệp đến nay, ông đã đi được 22.572 cây số . Deepak giữ cẩn thận cuốn sổ nhỏ nơi túi áo trong chiếc áo vest dáng dài, trong đó ông ghi chép lại những chuyến đi theo chiều thẳng đứng của mình, giống như dân phi công thường ghi chép lại những giờ bay của họ.

    Trong một năm, năm tháng , ba tuần nữa, ông sẽ đi được 23.448 cây số, chính xác là ba nghìn lần độ cao của ngọn Nanda Devi. Một kỳ tích và ước mơ cảu cả một đời người. "Nữ thần hoan lạc " là ngọn núi cao nhất nằm trọn vẹn trong lãnh thổ Ấn Độ, như mọi người đều biết.

    ....

    Ba mươi chín năm nay, ngày nào của Deepak cũng giống ngày nào. giữa những giờ cao điểm buổi sáng và cuối chiều, ông ngòi sau quầy lễ tân trong đại sảnh. Khi xuất hiện một khách thăm, ông đóng cửa tòa nhà lại rồi dẫn người đó vào thang máy.Ông cũng nhận những gói hàng, lau chùi tấm gương lớn ở lối vào và những bề mặt ốp kính trên cánh cửa bằng sắt rèn hai lần mỗi ngày. Đến 18h15, khi ông Rivera tới thay ca, Deepak giao phó vương quốc của mình cho bạn đồng nghiệp. Ông trở xuống tầng hầm, treo áo sơ mi trắng , quần âu vải flanen cùng áo vest dáng dài lên móc, cất mũ cát két lên giá, lại tròng vào người bộ trang phục đời thường , vuốt tóc ra sau, liếc nhìn vào gương rồi lê thân ra tàu điện ngầm.

    ...

    19h30 , ông gặp lại vợ và ăn tối cùng bà. Lali và Deepak mới chỉ vi phạm quy tắc này có một lần trong vòng ba mươi chín năm. Bấy giờ Lai li hai mươi sáu tuổi, Deepak cuống cuồng cầm tay bà trong xe cứu thương, các cơn co nối tiếp nhau . Cái ngày đáng lẽ là ngày đẹp nhất đời họ đã đánh dấu một thảm kịch mà họ không bao giờ nhắc tới nữa.

    Cứ hai lần mỗi tuần, vào thứ Năm, Lali và Deepak tình tứ đi ăn tối cùng nhau tại một nhà hàng nhỏ thuộc khu Spanish Harlem.

    Deepak yêu thương cuộc sống bất biến của mình cũng ngang yêu vợ. Nhưng tối hôm đó, trong khi ông ngồi vào bàn ăn , cái nếp quen ấy sắp kết thúc."

    Lại nói thêm về câu chuyện tình đầy sóng gió cũng như cực kì viên mãn của hai vợ chồng ông Deepak, bà vốn xuất thân là tiểu thư cành vàng lá ngọc của một khách sạn lớn nhất nhì Mumbai, Ấn Độ, còn Deepak là cầu thủ bóng chày. Chuyện tình của hai người bị gia đình ngăn cấm và sau đó vì nghe theo tiếng gọi con tim, bà Lali đã theo ông trên một chuyến tàu để đến miền đất NewYork hứa hẹn, bắt đầu xây dựng lại cuộc đời mới của hai người.

    SANJI
    Chuyến bay của hãng hàng không Air India hạ cánh trên mặt đường băng rải nhựa của sân bay John Fitzgerald Kennedy. Sanji đứng dậy để lấy túi xách của mình trong khoang hành lí , xông ra cầu thang nối, vui thích vì là người đầu tiên rời khỏi máy bay, rồi nhanh chóng tiến vào các lối thông . Anh mệt đứt hơi khi vào đại sảnh nơi những quầy nhập cảnh sắp thẳng hàng. Một nhân viên xuất nhập cảnh , không được nhã nhặn cho lắm , chất vấn anh với lý do tới New York. Sanji trả lời rằng anh sang du học và trình ra thư mời của người cô nhận bảo lãnh khả năng chi trả của anh. Viên công chức không buồn đọc thư mà ngẩng đầu lên xăm soi anh thật kĩ . Khoảnh khắc bấp bênh khi mà chỉ cần một sự bất thường về nhân dạng thôi là bất cứ du khách nước ngoài nào cũng có thể bị đưa tới vòng thẩm vấn trước khi bị trục xuất về nước xuất phát. Cuối cùng viên công chức đóng dấu vào hộ chiếu, ghi tháu ngày hết hạn quyền lưu trú của anh trên lãnh thổ Hoa Kỳ rồi lệnh cho anh di chuyển tiếp.

    Sanji lấy lại vali trên băng chuyền, đi qua cửa kiểm soát của hải quan rồi cuốc bộ tới điểm hẹn nơi các tài xế đang chờ khách. Anh nhận ra tên mình trên tấm bảng do một người trong đám tài xế cầm trên tay. Người tài xế đỡ hành lí cho Sanji hộ tống anh ra tận xe.

    ....

    - Cậu từ Ấn Độ sang hả?
    - Từ Mumbai, Sanji xác nhận.
    - Vậy có lẽ rốt cuộc cậu sẽ trở thành tài xế giống tôi, đó là công việc mà phần lớn dân Ấn Độ làm khi tới đây; trước tiên là taxi Yellow Cab, Uber, dành cho những kẻ láu cá nhất, rồi đối với một dúm người may mắn thì là chiếc limousine giống như chiếc này đây.

    Và rồi Sajin cũng đến được nhà người cô bây giờ cô mới gặp là Lalin để đến xin ở cùng gia đình họ.

    " Vừa được phục vụ đồ ăn, Deepak đã bình luận về tin tức thời sự trong ngày, ông thích thực hiện một bản tóm tắt chi tiết về những gì đã đọc trên tàu điện ngầm. Lali lơ đễnh lắng nghe.

    - Có lẽ em đã quên nói với anh rằng em nhận được một cuộc gọi từ Mumbai , bà kể trong lúc tiếp thêm đồ ăn cho ông,

    - Từ Mumbai sao? Deepak nhắc lại.

    - Đúng vậy, từ cháu trai của chúng ta.

    - Đứa nào vậy? Chúng ta phải có đến hai chục đứa cháu trai cháu gai chưa gặp mặt ấy chứ.

    - Con của anh trai em.

    - À, Deepak ngáp dài vì cảm thấy cơn buồn ngủ đang xâm chiếm ông. Mọi chuyện ổn chứ?

    - Anh ấy mất hai chục năm rồi.

    - Không phải anh ấy, thằng cháu em cơ!

    - Anh sẽ thấy điều ấy sớm thôi.

    Deepak đặt nĩa xuống

    - Chính xác thì ý em là sao khi nói "sớm thôi"?

    - Sóng điện thoại kém lắm. Lali đáp ngắn gọn . Em nghĩ mình hiểu được ý thằng bé, nó muốn dành thời gian ở New York và cần một gia đình tiếp đón.

    - Và chuyện này thì liên quan gì đến chúng ta?

    - Deepak à, từ khi chúng mình rời Mumbai, anh vẫn thường nã vào tai em những đoạn trường thoại đao to búa lớn về vẻ lộng lẫy huy hoàng của Ấn Độ đến mức đôi khi em có cảm tưởng nó đã lắng đọng trong thời gian giống như một bức tranh khắc trên đá. Vậy thì đây chính là Ấn Độ đang tới với anh, dù sao anh cũng sẽ không phàn nàn chuyện đó chứ?

    - Đây đâu phải Ấn Độ đến với anh, mà là cháu trai của em. Với lại em biết gì về nó nào? Nó có phải người dễ giao thiệp không? Nếu nó cần chúng ta cho ở nhờ thì hẳn là vì nó không xu dính túi.

    - giống như chúng ta khi tới đây.

    - Nhưng chúng ta đã quyết tâm làm việc, chứ không phải quyết tâm chiếm đóng nhà người xa lạ.

    - Vài tuần thôi mà, đâu phải tận thế chứ.

    - Ở tuổi anh, vài tuần rất có thể là toàn bộ thời gian còn lại sống trên đời!

    - Mỗi khi trở nên lâm li bi đát là anh lố bịch lắm đầy. Dẫu sao thì anh cũng đâu có ở nhà vào ban ngày. Em thì lại vui khi được dẫn thằng bé đi tham quan thành phố, anh sẽ không tước đoạt của em niềm vui nào đấy chứ?

    - Thế thằng bé sẽ ngủ ở đâu?

    Lali liếc mắt về cuối hành lang.

    - Không có chuyện đó đâu. Deepak phản đối.

    ...

    - Cô không hình dung ra cháu như thế này đâu, bà nói ra vẻ hơi ngại ngùng. Cháu cứ coi đây như nhà mình nhé.

    - Ta nghi ngờ điều đó đấy, Deepak đứng phía sau bà lẩm bẩm. Anh sẽ pha trà mời vị khách qua đường của chúng ta , trong lúc em đi thay quần áo.

    - Đừng nghe lão già gắt gỏng này nhé, Lali xen ngang. Chú Deepak đang giễu cợt trang phục của cô đấy, cô còn chưa biết kiểu người nào sẽ gõ cửa nhà mình mà. Gia dình chúng ta thì vốn bảo thủ.

    - Ấn Độ đã thay đổi không ít. Cô chú đang đơi cháu ạ?

    - Dĩ nhiên là cô đang đợi cháu rồi. Cháu giống anh ấy lắm, Lali nhìn Sanji đoạn thở dài , cô có cảm giác đang gặp người anh trai mà cô đã không còn được trò chuyện từ bốn chục năm nay.

    - Đừng làm phiền thằng bé với những câu chuyện cũ rích ấy chứ, thằng bé phải kiệt sức rồi, Deepak chen ngang trong lúc hộ tống vị khách vào phòng ăn.

    Buồi gặp mặt đã diễn ra giữa gia đình nhà Deepak với người cháu trai trong không khi hai người đàn ông vẫn còn đang thăm dò nhau còn Lali thì khỏi phải nói, bà vui như Tết khi gặp người cháu trai con người anh đã khuất rất lâu, một phần máu mủ của gia đình bà, một phần Ấn Độ đã tới với bà.

    CLÓE
    Clóe đã có một ngày vất vả, cô trở về nhà

    "- Bố đã có một ngày dễ chịu chứ? cô hỏi.

    - giảng dạy học thuyết kinh tế Keynes cho lũ sinh viên mặt mụn vẫn vui hơn người ta tưởng . Còn buổi thử vai của con, ông hỏi mà không ngước mắt nhìn lên, có kết quả rồi chứ?

    - Vài ngày nữa con mới biết kết quả nếu được người ta gọi phỏng vấn lần hai, trừ khi con nhận được lá thư muôn thuở giải thích nguyên do tại sao mình không được nhận.

    - Con không ăn tối cùng Schopenhauer hả?

    Clóe nhìn cha rồi bước lùi về phía cửa.

    - Một cuộc gặp riêng với con gái bố tại nhà hàng có khiến bố thấy hấp dẫn không? Nửa tiếng nữa là con sẵn sàng, cô nói thêm trước khi rút lui.

    - Hai mươi phút thôi! ông hét với theo cô.

    - Thời gian đấy chỉ đủ để xả nước đầy bồn tắm thôi bô ơi. Hôm nào bố cho người sưa đường ống nước đi, con sẽ tuân thủ thời hạn bố đề ra ngay! ông nghe thấy con từ xa vọng lại."

    Clóe đã có mộ ngày dài mệt mỏi và cô trở về với bố, hai bố con có một khaorn nợ chưa trả được và đã quyết định tự thưởng cho mình một bữa ăn tối sau khi cô được người mẹ cô cho một chút tiền tiêu vặt.

    Lali tới gặp Sanji khi văn phòng của cạu cũng nằm cạnh chỗ dối tác của cô, ngay trong công viên và đã có một cuộc trò chuyện gợi nhắc về quá khứ của cô và đứa cháu trai.

    "- Khi hai người còn nhỏ thì bố cháu thế nào ạ?

    - Ông ấy dè dặt, lúc nào cũng dành thời gian quan sát người khác. Có phần giống như cháu vậy. Đừng có chối, tối qua cháu đã nhìn Deepak không rời mắt còn gì. Nhưng hẳn là cháu đã không trông thấy gì nhiều, bởi đằng sau khuuon mặt quau quau ấy ẩn giấu một người đàn ông đầy những bất ngờ . Vả chăng, Deepak không bao giờ ngừng khiến cô kinh ngạc.

    - Chú ấy làm nghề gì ạ?

    - Đây là một màn hỏi cung đúng nghĩa đấy, trong khi bản thân cháu chẳng kể cho cô chuyện gì cả! Ông ấy cầm lái.

    - Một chiếc taxi?

    - Một chiếc thang máy, Lali đùa. Deepak đã dành cả đời minh trong một buồng thang máy vốn nhiều tuổi hơn cả ông ấy.

    - Cô chú gặp nhau thế nào ạ?

    - Ở công viên Shavaji. Cô vốn thích xem những trận bóng gậy. Chủ nhật nào cô cũng tới đó. Đấy là khoảng thời gian tự do của cô. Ông nội mà biết cô đi ra sân xem bọn con trai chơi thể thao thì thể nào cô cũng bị mắng tơi bời. Deepak là một tay gậy tuyệt ahy. Rố cuộc ông ấy cũng nhận ra cii gái trẻ vẫn thường ngồi một mình trên khán đài. Hồi trẻ cô cũng khá xinh. Một ngày nọ , trong khi tỷ số trận đấu đang khá sít sao, Deepak đã nhìn về phia cô rồi đánh trượt cú phát bóng , mọi người đều lấy làm kinh ngạc, bởi lẽ ông ấy thường xuất sắc loại bỏ những tay giao bóng của đội đối phương. Taatc cả mọi người, ngoại trừ cô. Trận đấu kết thúc, ông ấy tới ngồi bên dưới cô cách hai hàng ghế, không thể để ai đó bắt gặp bọn cô. Deepak nói cô đã bắt ông ấy trả gúa bằng một nỗi nhục nha ê chề, và để được tha thứ, cô phải nhận lời gặp lại ông ấy. Cô đã làm vậy vào chủ nhật kế tiếp, nhưng lần này bọn cô đã rời sân bóng avf đi dạo trên vịnh Mahim. Bọn cô đã ngồi dưới chân một ngôi đền trông ra đê chắn sóng. Bọn cô đã bắt đầu trò chuyện và không bao giờ dừng lại nữa. Chẳng bao lâu nữa là tròn bốn mươi năm bọn cô chung sống , và mỗi buổi sáng Deepak rời khỏi nhà đi làm, cô đi dạo chỉ vì ông ấy làm việc ngay dưới đại lộ Năm kia, số nhà 12, bà nói rõ đoạn chỉ ra phía cổng vòm của công viên Washington Square. Nhưng Deepak ghét cô đến làm phiền ông ấy. Ngôi nhà đáng ghét đó là vương quốc của ông ấy.

    - ...
    - Cháu giống cô chứ không giống bố cháu đâu. Cô thấy nhìn thấy điều ấy trong ánh mắt cháu.

    - Cô nhìn thấy ì kia ạ? Sanji gặng hỏi vẻ giễu cợt.

    - Niềm kiêu hãnh và những giấc mơ.

    - Cháu phải đi làm đây.

    - Cháu lại đi vào công nghệ cao à? Bà hỏi

    - Đó không phải là nơi chốn cụ thể đâu ạ, mà là vương quốc của riêng cháu. Tối nay cháu có hẹn đi ăn tối rồi, cô chú đừng chờ cháu nhé, cháu sẽ về nhà êm ru không gây tiếng động nào đâu."

    Lại nói thêm một chút về công việc của Sanji

    " Mạng xã hội mà anh hình dung còn tinh vi hơn nhiều so với các mạng đã được mấy người Mỹ phát triển. Những phiên bản ứng ducngj đầu tiên của anh chẳng mấy chốc đã mê hoặc hàng nghìn người sử dụng, và con số này không ngừng tăng lên . Cần phải đầu tư để hoàn thiện giao diện của ứng dụng, tuyển dụng nhân sự, thuê văn phòng, đẩy mạnh truyền thông để thu hút càng lúc càng nhiều người hơn. Sanji được thừa hưởng gia tài của cha, mặc dù nó nằm phần lớn trong các cổ phiếu của khách sạn Mumbai Palace, mà anh vốn nắm giữ một phần ba. thành công vượt quá mọi kỳ vọng của anh. Một năm sau khi phát hành, nền tảng ứng dụng đạt mốc một trăm nghìn người sử dụng. Hôm nay thì con số đã đến gần một triệu."

    [​IMG]

    Để ủng hộ mình viết các bài Review sách tiếp theo , các bạn xem thêm TẠI ĐÂY nhé
     

    Bình Luận Bằng Facebook

Chia sẻ trang này