Ngày ra tòa chồng bảo: Mình không còn duyên nợ nhưng anh vẫn chu cấp đầy đủ cho 2 mẹ con!

Thảo luận trong 'Chuyện trò' bắt đầu bởi metintin113510, 15/6/19.

  1. Ngày ra tòa chồng bảo: Mình không còn duyên nợ nhưng anh vẫn chu cấp đầy đủ cho 2 mẹ con!

    Ngày ra tòa chồng bảo: Mình không còn duyên nợ nhưng anh vẫn chu cấp...

    LIÊN HỆ (211 Đọc / 0 Thích / 0 Bình luận)
    1. Thông tin chủ đề
    2. Tỉnh/TP: Toàn quốc
    3. Tình trạng hàng: N/A
    4. Nhu cầu: N/A
    1. Thông tin người đăng
    2. Tài khoản: metintin113510
    3. Ngày đăng: 15/6/19 lúc 00:22
    4. Số điện thoại:
  2. G

  3. FastEhome.com- Đăng kí mở Shop bán hàng miễn phí no-spam [​IMG]
    Để quyết định ký đơn ly hôn, cả em với chồng đều bật khóc. Cũng chỉ vì đường cùng bất đắc dĩ chúng em mới phải chọn giải pháp ấy khi cả hai nhận ra, hôn nhân không phải chọn người tốt nhất mà là phải chọn người thích hợp nhất với mình...
    Trong số tất cả những người đàn ông đến bên em, chỉ anh đối xử với em tốt nhất. Cũng vì lẽ đó mà em chấp nhận cùng anh làm đám cưới. Cứ nghĩ lấy được người mình yêu là viên mãn nhưng tới khi bước chân vào cuộc sống gia đình rồi em mới nhận ra giữa em với anh ấy có quá nhiều khoảng cách.


    Chồng em làm bên kinh doanh, anh ấy thông minh có chí lại tham công tiếc việc nên chẳng có thời gian cho gia đình. Với anh ấy, tiền sẽ giải quyết tất cả nên hàng tháng cứ đến ngày lĩnh lương là chuyển vào vợ 1 khoản không hề nhỏ, đủ để em chi tiêu sinh hoạt, mua sắm cho bản thân hay làm bất cứ việc gì mình muốn mà không cần hỏi ý chồng. Ban đầu em cũng mãn nguyện với cuộc sống như thế.
    Nhìn đám bạn bè cùng tuổi, chúng nó cũng lấy chồng nhưng mấy đứa được thảnh thơi không phải lo kinh tế như em. 10 đứa đến 9 đứa bạc mặt vì tiền, than chồng nghèo hoặc chồng không có chí. Nghe em kể về anh, đưa nào cũng gật đầu xuýt xoa bảo số em quá sướng mới lấy được người chồng tử tế như vậy.

    Cho đến khi em bầu bí sinh con, anh vẫn mải mê với những dự án kiếm lời cả trăm triệu. Tất nhiên cuối tháng tài khoản ngân hàng của em cũng cứ thế mà lớn lên, nhưng chính lúc ấy em lại nhận ra tiền với em không phải là tất cả. Cái em cần là sự quan tâm chăm sóc của anh, là mỗi đêm em đau bại, chuột rút chân có chồng ở bên đấm bóp. Là được anh dìu đi chứ không phải vợ nằm vật vã nhăn nhó bên phòng ngủ còn chồng vẫn đóng cửa vùi đầu vào máy tính, vợ gọi anh lại gắt ầm quát đừng làm phiền, hay em tự lo đi.

    Thậm chí ngay hôm em vỡ ối vào viện 1 tay đỡ vợ, tay kia anh vẫn gọi điện hẹn khách đi cà phê. Tới lúc con chào đời gặp hết người thân này đến người kia vẫn chưa thấy bóng dáng bố... Khoảng cách giữa vợ chồng em bắt đầu lớn rộng ra từ những chuyện ấy.

    Nhất là thời gian chăm con nhỏ, em thật sự bị stress mà anh cũng chẳng đỡ được cho chút nào. Động nói thì anh lại bảo bận việc, anh kiếm tiền là để cho mẹ con em hưởng... Rồi vợ chồng cãi vã, to tiếng liên tục. Con ốm đi viện anh cũng không chăm, chỉ hỏi cần bao nhiêu tiền đưa bác sỹ.

    Nói mãi anh không chịu thay đổi khiến em cảm giác sống bên chồng mà như bà mẹ đơn thân, chỉ khác là hàng tháng được anh lo tiền. Mệt mỏi quá, em quyết định ly hôn, không thuyết phục lại được em, anh đành chấp nhận đặt bút ký.

    Ngày ra tòa em không yêu cầu đòi hỏi, chia chấp bất cứ tài sản gì song anh lại chủ động để lại nhà cho mẹ con em ở. Anh bảo:

    "Tuy mình không còn là vợ chồng, nhưng em vẫn mãi là mẹ của con anh. Suốt đời này anh sẽ phải có trách nhiệm với em. Hàng tháng anh sẽ chu cấp cho mẹ con em có được cuộc sống ấm no đầy đủ".

    Nghe anh nói là em rơi nước mắt. Thật sự anh là người tốt, sống có trách nhiệm nhưng tiếc rằng chúng em không thật sự thuộc về nhau các chị ạ...
     

    Bình Luận Bằng Facebook

Chia sẻ trang này