Khinh mẹ chồng nghèo, trưa qua bất ngờ được bà gọi về cho cả tỷ mua nhà khiến tôi khóc nấc

Thảo luận trong 'Chuyện trò' bắt đầu bởi Tiktak92, 9/5/19.

  1. Khinh mẹ chồng nghèo, trưa qua bất ngờ được bà gọi về cho cả tỷ mua nhà khiến tôi khóc nấc

    Khinh mẹ chồng nghèo, trưa qua bất ngờ được bà gọi về cho cả tỷ mua nhà...

    LIÊN HỆ (261 Đọc / 0 Thích / 0 Bình luận)
    1. Thông tin chủ đề
    2. Tỉnh/TP: Toàn quốc
    3. Tình trạng hàng: N/A
    4. Nhu cầu: N/A
    1. Thông tin người đăng
    2. Tài khoản: Tiktak92
    3. Ngày đăng: 9/5/19 lúc 11:04
    4. Số điện thoại:
  2. G

  3. Tiktak92

    Tiktak92 Guest

    FastEhome.com- Đăng kí mở Shop bán hàng miễn phí no-spam [​IMG]

    Ngày lấy chồng, mẹ đẻ tôi gàn ghê lắm, bà chê nhà chồng tôi ở tỉnh lẻ lại nghèo khó. Ngay hôm đầu ra mắt bà đã tỏ vẻ khó chịu ra mặt:

    “Bố cháu mất sớm thế thì gia đình chắc khó khăn lắm nhỉ? Sau cháu tính ở Hà Nội hay về quê với mẹ già? Cô thì cô không đồng ý cho con gái cô về quê sống đâu, khổ lắm”.

    “Cô cứ yên tâm, cháu cũng tính sẽ cố gắng trụ lại Hà Nội này. Cháu sẽ cố gắng lo được cho Hoa”.

    Tôi không chê nhà chồng nghèo vì tôi tin tưởng chồng tôi là người có chí, có tài và rất yêu thương tôi. Tôi tin chắc lấy anh về rồi đời sẽ sướng. Kinh tế, tiền bạc thì có làm ra, chứ tình cảm và lòng yêu thương thì phải xuất phát từ bản chất con người. Mà chồng tôi lại là người rất giàu tình cảm.

    Tính mẹ tôi thực dụng vậy đấy, chứ trước bố tôi cũng nghèo lắm, làm gì đã có cơ ngơi, tài sản như bây giờ. Thế nhưng mẹ tôi vẫn ở bên cho tới tận ngày hôm nay đó thôi.

    Cuối cùng vì hai đứa quá quyết tâm lấy nhau nên mẹ tôi phải nhượng bộ. Chỉ là nhượng bộ thôi chứ ác cảm về chàng rể quê nghèo thì mẹ tôi không bao giờ giảm bớt.

    Lúc đầu tôi ra sức bênh vực mẹ chồng và nhà chồng. Nhưng lâu dần tôi cảm thấy mình càng ngày càng đồng tình với ý kiến của mẹ đẻ: “Những người nghèo quê mùa thật khó chịu hết sức”.

    Những lần mẹ chồng ra Hà Nội chơi với các con là tôi lại cảm thấy bực bội về sự cổ hủ quê mùa của bà. Lần nào lên bà cũng nhận nấu cơm rửa bát giúp nhưng tôi chỉ thấy phiền phức: Mâm cơm sắp chẳng đẹp, món ăn thì không đa dạng, suốt ngày rau luộc, rau xào hoặc thịt kho. Bà rửa bát tôi cứ cảm giác bẩn bẩn thế nào ấy, lại phải mang ra rửa lại.

    Thấy tôi tỏ vẻ khó chịu, bà lại còn hỏi: Sao con ăn ít thế, đồ ăn mẹ nấu không ngon à? Hay con bị ốm ở đâu để mẹ bảo thằng Hùng đưa con đi khám? Không hiểu sao bà càng hỏi tôi càng cảm thấy khó chịu và phiền phức.

    Một lần tôi có nhỡ than thở với mẹ đẻ thì bà nghiến răng:

    “Tao đã bảo rồi mà không nghe, lấy nó giờ khổ đừng kêu, nhà nghèo rớt mùng tơi ra thế lấy tiền đâu mà cho con cái. Nó chỉ nịnh ngọt để kiếm chác thôi”…

    Bỗng dưng tôi cảm thấy khinh thường mẹ chồng nhiều thế.

    Chồng tôi ít nhiều cũng hiểu vấn đề nên có lần anh hỏi:

    “Anh thấy em có thái độ cáu gắt với mẹ? Em khó chịu gì ở mẹ à?”.

    “Không, chẳng có chuyện gì đâu, em chỉ khó ở chút thôi”.

    “Khó ở cũng không nên làm thế với mẹ chứ, mẹ là người hay suy nghĩ lắm rồi bà lại khổ tâm”.

    “Đúng thế, mẹ anh không những hay suy nghĩ mà còn nói nhiều, nói mấy câu thừ thãi ngớ ngẩn. Em thật sự khó chịu với mấy người nhà quê các anh đấy”.

    Vừa dứt câu thì chồng cho tôi một cái tát ù tai, tức quá tôi chạy ra cửa rồi vùng vằng bỏ về ngoại. Vừa mở cửa tôi đã thấy mẹ chồng đứng bên ngoài từ lúc nào, chắc bà đã nghe hết toàn bộ câu chuyện. Nhưng vì tức quá nên tôi mặc kệ không giải thích.

    Sau đó bà về ngay buổi trưa hôm ấy, mãi gần 1 năm sau bà cũng lên nhà vợ chồng tôi chơi nữa. Cho tới trưa qua, bà gọi điện bảo hai đứa về quê bà có hơn 1 tỉ muốn cho thêm vào để vợ chồng tôi có tiền mua nhà Hà Nội.

    Không hiểu tự nhiên bà lấy đâu ra nhiều tiền thế nên vợ chồng tức tốc về quê thì tá hỏa bà đã bán sạch đất ở quê chỗ đường liên thôn để lấy tiền cho vợ chồng tôi mua nhà:

    “Mẹ cả đời chẳng có tài sản gì, cố gắng làm để nuôi được thằng Hưng ăn học tử tế là hết sức của mẹ rồi. Mẹ biết nhà mẹ nghèo mà vẫn có cô con dâu thành phố xinh đẹp, giỏi giang nên đáng quý lắm. Mẹ già sắp chết rồi cũng chẳng cần gì nữa, còn gì có giá trị mẹ để lại hết cho các con”.

    Tôi ân hận khóc nấc, ôm chặt bà vào lòng. Chồng tôi cũng khóc. Bà còn bảo sắp tới bà lên chùa để ở tới cuối đời luôn khiến vợ chồng tôi sợ hãi vô cùng. Tôi đã kịp xin lỗi bà và bảo:

    “Mẹ không phải đi đâu hết, từ nay mẹ cứ lên Thành phố sống với bọn con để bọn con được phụng dưỡng mẹ, là con không có mắt mới đối xử tệ với mẹ. Con xin lỗi mẹ!”.

    Tuy bà vẫn chưa đồng ý, nhưng tôi nhất định sẽ thuyết phục bằng được để đền đáp công lao của bà.
     

    Bình Luận Bằng Facebook

Chia sẻ trang này