Hết Tết, vợ chồng định về phòng 'khai xuân' thì mẹ chồng phi vào: Ăn Tết chưa ngấy sao, hú...

Thảo luận trong 'Chuyện trò' bắt đầu bởi metintin113510, 14/2/20.

  1. Hết Tết, vợ chồng định về phòng 'khai xuân' thì mẹ chồng phi vào: Ăn Tết chưa ngấy sao, hú...

    Hết Tết, vợ chồng định về phòng 'khai xuân' thì mẹ chồng phi vào: Ăn...

    LIÊN HỆ (149 Đọc / 0 Thích / 0 Bình luận)
    1. Thông tin chủ đề
    2. Tỉnh/TP: Toàn quốc
    3. Tình trạng hàng: N/A
    4. Nhu cầu: N/A
    1. Thông tin người đăng
    2. Tài khoản: metintin113510
    3. Ngày đăng: 14/2/20 lúc 23:07
    4. Số điện thoại:
  2. G

  3. FastEhome.com- Đăng kí mở Shop bán hàng miễn phí no-spam Vợ chồng em cưới tính tới nay cũng được gần 8 tháng. Vì chưa có điều kiện nên hai đứa vẫn sống chung với gia đình nhà anh. Được cái hàng tháng đỡ tốn tiền nhà, nhưng nhiều cái bất tiện kinh, nhất là chuyện sinh hoạt vợ chồng ấy các chế ạ.
    Tại tụi em mới cưới nên mọi thứ vẫn cuống nhiệt, không gần nhau thì thôi chứ gần là chỉ muốn ôm hôn, thể hiện tình cảm. Nhưng mẹ chồng em lại cứ hay để ý. Tuy bà không nói gì trước mặt, song nghe vẻ bà không vui, em bị vấp mấy vố nên mới biết.


    Bố mẹ chồng em đều ngoài 60, nên sinh hoạt của các cụ ngược hẳn kim đồng hồ với em. Hôm nào cũng vậy, ăn xong 9h tối là hai ông bà về phòng đóng cửa. Còn vợ chồng em thanh niên, muốn ngủ sớm ít nhất cũng phải tầm 11h đổ ra. Vậy nên nếu hôm nào không đi chơi, tụi em sẽ về phòng nghe nhạc, xem ti vi hay kể chuyện với nhau. Thế mà mười hôm thì có tới 9 hôm bị mẹ chồng gõ cửa.
    "Hai đứa làm gì cũng phải giữ ý chứ, nửa đêm rồi mà nhạc nhẽo ầm ĩ làm sao bố mẹ ngủ được"

    Hoặc như:"Có kể chuyện cũng nhỏ nhỏ thôi, ai lại đêm hôm cứ hô hố cười hàng xóm láng giềng người ta chửi cho"

    Thật chứ, mỗi lần bà gõ cửa phòng thì kiểu gì không nhắc nhở, cũng là cằn nhằn làm em phát ngán. Tại cái tội hai phòng giáp nhau nên mới thế, nhiều lúc em bực quá bảo.

    "Thôi, thế bố mẹ cho chúng con xin dọn lên lầu trên ở cho thoải mái, không làm ảnh hưởng mọi người"

    Vậy nhưng bà không nghe.

    "Không được, tầng trên có phòng thờ, vợ chồng trẻ tụi bay cứ lích rích suốt thế, báng bổ các cụ à"

    Hết đường, em tặc lưỡi mặc kệ. Tính em trước nay thoáng quen rồi, ai nghĩ gì, nói gì mặc ai, em cứ sống cho chính mình cái đã, chứ cứ giữ ý nhau mệt kinh.

    Chuyện ăn uống cũng thế, từ lúc yêu em đã quen được anh ấy gắp thức ăn tận bát, có tôm cua anh ấy đều là người bóc bỏ miệng em. Vậy mà mấy lần ngồi cùng mâm, mẹ chồng em thấy các con chăm nhau cứ lườm với nguýt.

    "Hai cái đứa này vô duyên vừa thôi, mâm cơm già có, trẻ có, ngồi xuống ăn chẳng gắp mời ai, chỉ chăm chăm bóc bón cho nhau. Mẹ nói trước, lần sau còn thế này nữa thì bê về phòng mà ăn. Khi ấy muốn bón, muốn mớm cho nhau là tùy. Còn ăn với gia đình phải lịch sự"

    Em nghe mà nghẹn tắc cổ. Thật sự em cũng biết mẹ chồng không ghét con dâu, nhưng bà suốt ngày soi mói mắng em vô duyên, nhiều lần quá em chán. Mà bà cứ mắng em vô duyên trong khi bà cũng vô ý bỏ đời.

    Đầy hôm vợ chồng em đang "tình cảm abc" với nhau, bà ở đâu chạy xộc vào phòng như thể chỗ không người. Đến khi thấy cảnh không nên thấy bà không ngượng còn quát em.

    "Nói mãi rồi, hai đứa làm cái gì cũng phải chốt cái cửa vào".

    Nói chung vì sống chung nên chuyện tình cảm vợ chồng em bị kìm nén lại rất nhiều.

    Hôm qua cũng thế, Tết nhất mấy ngày mệt mỏi rã rời, em với chồng “nhớ” lắm mà cũng không được gần nhau. Đến tối hóa vàng xong, hai vợ chồng kéo nhau lên phòng định “Khai xuân” tí. Ai ngờ vừa ngả lưng xuống giường, mẹ chồng em từ đâu đẩy bịch cửa phi vào bảo:

    “Gớm, vừa ăn Tết xong chưa ngấy hay sao mà đã vội đưa nhau về phòng rúc rích. Để mẹ tìm cái lì xì của con Bống lúc chiều nó để quên ở giường 2 đứa đã, sau rồi muốn làm gì thì làm”.

    Nói rồi bà thản nhiên vào bới giường em như kiểu bới đống rác. Nhìn điệu bộ của mẹ chồng mà em tức nổ đom đóm mắt. Cứ đà này sớm muộn em cũng phải ra ở riêng để vợ chồng tự do tự tại, sống thế này em đến 'ngạt thở' mà chết mất.
     

    Bình Luận Bằng Facebook

Chia sẻ trang này