FastEhome.com- Đăng kí mở Shop bán hàng miễn phí Tôi không có ý định sẽ hỏi chồng về tấm danh thiếp kia. Tôi chỉ nghĩ đơn giản có thể đó là 1 người bạn hoặc 1 mối liên hệ nào đó trong các quan hệ của anh. Vì bạn bè của Tuấn có rất nhiều, lại cũng đủ kiểu người: Từ giới quan chức, bạn bè chỗ làm ăn, bạn theo sở thích, bạn của những người bạn, thậm chí có cả những người anh kết bạn vì thấy thích thú, muốn có tên trong danh bạ bạn bè của mình chứ chẳng vì 1 mục đích nào. Kiểu bạn này của Tuấn có thể là 1 anh xe ôm, 1 bà bán bún, 1 cậu sinh viên hoặc 1 ông thầy giáo dạy nhạc cụ cho bọn con nít... Trong đó tôi đặc biệt ấn tượng với 1 người mà Tuấn vẫn gọi là bạn, nhưng hình hài người ta ra sao, cuộc sống như thế nào,... Tuấn không hề biết. Đó là 1 ông thầy, gọi là thày bói hay thày phong thủy đều được vì sau này cái gì ông í nói cũng đúng. Tôi thấy anh lưu tên là thầy Hòa phong thủy trong điện thoại. Kể ra thì chuyện 2 người lạ thấy mình có duyên với nhau nên kết thân chẳng có gì là lạ. Nhưng đối với Tuấn không đơn giản chỉ có như vậy, nó gần như là 1 bước ngoặt. Tuấn quen sống hoang dã, tự do. Cái lý tưởng mình là số 1, là duyên cớ, là tất cả,... đã thấm nhuần từng mạch máu chảytrong con người anh rồi. Tuấn không chịu khuất phục trước 1 thế lực nào, càng không công nhận cái năng lượng nào ngoài sức mạnh tự thân mà có. Hễ nghe tôi hay ai đó kể những chuyện tâm linh, anh toàn gạt phăng, bực dọc bảo: "Ma mãnh cái quái gì, đ.m tao là ma đây này!" Thật sự là Tuấn từng không tin đến cái năng lượng thần bí tồn tại ở bên lề cuộc sống ấy. Anh còn cấm đoán tôi chuyện đi xem thầy, làm lễ giải hạn vì cho rằng nó là phù phiếm, vớ vẩn, là chiêu trò "lừa" tiền của những kẻ siêng ăn nhác làm. Thế mà bỗng dưng có 1 ngày, Tuấn quay ngoắt 180 độ. Anh chủ động đi xem thầy từ bao giờ, chẳng thèm nói cho tôi biết. Tận khi mọi việc đã xong xuôi, Tuấn mới tâm sự. Chẳng là lần ấy nhà tôi khoan 1 cái giếng mới. Nhưng thợ thuyền khoan choe choét khắp vườn cả vài chục lỗ, có chỗ sâu tới 40m rồi mà chẳng thấy nước đâu. Tuấn bực mình lôi điện thoại ra gọi cho người nào đó, rồi mới chỉ cho đội thợ khoan theo ý mình. Sau 1 thôi 1 hồi loay hoay, quả nhiên cái chỗ mà người trong điện thoại kia mách có nước thật. Mà lại nhiều nước là đằng khác. Người ta vừa tra mũi khoan xuống tầm hơn 5m đất, nước đã bắn ra thành tia như thể chúng tôi đã chạm tới điểm đầu nguồn vậy. Lúc khoanh được miệng lỗ khoan, nước ào ra thành dòng lớn, Tuấn hoảng quá còn phải cho người bịt bớt lại. Chiều hôm ấy, anh vừa ngồi nhìn bọn thợ trít trát cái miệng giếng khoan vừa cười lớn: "Quá chuẩn" Mãi đến tối, khi thợ thuyền về hết, anh mới hở ra là chính ông thầy phong thủy thần bí kia mách nước cho. Tuấn bảo: "Cha này hay lắm, nói gì cũng chuẩn!" Tôi ngớ hết cả người, trong giây lát không định hình được mình nữa. Anh nhận ra sự ngạc nhiên của vợ nên cứ từ từ giải thích: "Thật ra nói không tin là vì những đứa khác làm cho mình không tin, chứ trên đời có lắm cái không muốn cũng phải tin là thật. Cha này anh quen cũng vô tình thôi. Lần ấy ông sếp rủ đi xem lấy ngày quất con 7 chỗ về, nhưng cha này dị lắm, không phải loại hám tiền. Ổng mà đã ghét là nhất định không xem cho ai, cảm thấy thích thì không có tiền cũng được. Lần ấy ông sếp đen đủi không được tay thầy bói "chiếu cố" nhưng thế quái nào anh lại bị gọi đến tên, bắt vào chầu điện. Ông ấy ngồi sau tấm rèm đỏ nên anh chả thấy mặt mũi thế nào. Mình vừa quỳ xuống chiếu, ổng đã phán: "Số anh tiền vận đói khổ, truân chuyên nhưng hậu vận vượng phát đấy, cơ mà phải bỏ việc, tự đứng ra làm thì mới ngẩng đầu lên được. Cứ làm cái chân cun cút chạy theo người không khá đâu! Mà thôi, cũng đừng sốt ruột làm gì, 4 tháng nữa tự khắc chuyển mệnh." Tuấn kể lúc ấy anh vẫn chưa hiểu được ông này muốn nói gì. Nhưng sau khi ông sếp kia hục hặc chuyện mình mất công tới mà đi về không, trong khi 1 thằng nhân viên chân chạy lại được trọng hơn, Tuấn mới lờ mờ hiểu ra. Chẳng là lúc ra về, ông sếp kia có chửi thề tay thầy bói 1 thôi 1 hồi, rồi mới quay sang quát Tuấn: "Nó xui mày bỏ việc hả? Thằng thần kinh! Mày nghe nó là cũng thần kinh giống nó nốt! Loại mày giờ mà bỏ việc chỗ tao có cạp đất mà ăn!" Lúc đó đúng là anh cũng chưa có ý định nghỉ việc nên cũng chả quan tâm tới lời ông thầy bói. Cơ bản là để tìm được công việc này, Tuấn cũng vất vả lắm. Anh từng bị bỏ tù nên bằng cấp và trình độ có giỏi đến đâu, nhiều nơi người ta vẫn không nhận. Có 1 thời gian anh tìm lại chỗ người anh em từng làm ở quán ăn đêm dạo trước với mình xin làm chung.Thằng bé đó trước đây làm dịch vụ bóng bay tổ chức sự kiện nhưng chóng tàn. Lúc bấy giờ nó đangtheo chân người ta đi buôn đồ nội thất thanh lý. Nhưng chỉ sau 1 thời gian Tuấn lại bỏ, xin vào làm công nhân bốc vác của 1 công ty nhựa. Chốn đó nhiều lần nợ lương, còn hay ép anh làm quá thời gian so với thỏa thuận ban đầu, Tuấn không chịu được nên lại nghỉ. Lần này, trầy trật mãi anh mới xin vào làm trợ lý cho 1 ông sếp người Việt, nhưng là công ty nhựa của Nhật Bản. Gọi là trợ lý cho oai chứ thực ra là thằng lái xe, sai vặt của ông ấy. Nhưng cũng là ăn may thôi. Người ta lỡ tuyển anh vào rồi mới biết Tuấn từng đi tù. Công ty nước ngoài được cái làm ăn cũng chuẩn chỉ, họ sợ làm sai luật bị Việt Nam mình bắt bẻ nên không nỡ đuổi Tuấn ngay. Chắc người ta đợi để anh không làm được việc thì sa thải. Nhưng trộm vía Tuấn lại làm được, nên mới giữ lại. Lương nhận được tuy không tương xứng với công sức bỏ ra nhưng ít ra cũng còn có cái gọi là công việc. Tôi thấy Tuấn quý trọng cơ hội này hơn là việc chê bai nó. Tuấn luôn nỗ lực làm việc, giống như chuyện anh nỗ lực để làm lại cuộc đời mình vậy. Anh đam mê, tâm huyết với công việc mới của mình, đặc biệt rất trung thành với ông sếp kia. Thế mà sau khi tay thầy bói phán đúng 4 tháng, Tuấn như thể có người xui, anh đùng đùng xin nghỉ việc chỉ vì lý do lãng xẹt: Lái xe thì phải đón sếp sớm, nhưng quan trọng là lần nào anh tới cũng phải đứng chờ hàng tiếng đồng hồ trước cổng để đợi ông ta vệ sinh cá nhân, ăn sáng, thay đồ. Tuấn nói người ta tỏ thái độ ấy nghĩa là khinh ghét và coi thường thân phận của anh. 1 người như vậy không xứng đáng để anh cứ nai lưng ra hầu hạ mãi được! Rồi Tuấn tự bắt tay vào xây dựng sự nghiệp cho riêng mình. Vốn ban đầu chỉ đủ để mở 1 cái xưởng tái chế nhựa con con. Nhưng Tuấn được cái ham học hỏi, anh cứ tự mày mò và tận dụng những mối quan hệ mình đã tạo lập được để đi lên dần dần. Thậm chí, Tuấn không biết ngoại ngữ nhưng công việc cần phải giao dịch nhiều với bên nước ngoài, anh tự bỏ thời gian ra vừa nghiên cứu phương pháp pha chế, vừa tự học cùng lúc cả tiếng Anh lẫn tiếng Trung. Tuấn chả thi thố bằng cấp gì nhưng cho đến bây giờ, anh giao tiếp, đọc dịch 2 thứ tiếng này nhuần nhuyễn như tiếng mẹ đẻ. Khi mọi việc đã ổn ổn, Tuấn mới thấy lời ông Hòa phong thủy hiệu nghiệm, rồi đâm tin. Từ ấy anh kết thân với ông Hòa. Mỗi lần đi đâu về lại cho người gửi quà đến biếu. Sau này có những chuyến đi châu Phi, Tuấn cất công tìm mua bằng được sừng tê giác tặng ông ấy,... Nói là thân nhưng mặt mũi ông Hòa ra sao, Tuấn cũng chẳng biết. Tôi có thắc mắc, Tuấn chỉ tặc lưỡi: "À, thì chắc cái nghề nó phải thế. Quan tâm làm gì, quan trọng là hiệu quả!" Đấy, chỗ là thân thích, tin cậy mà Tuấn đôi khi còn không để tâm người ta là ai. Ra ngoài nhỡ có chạm mặt cũng chẳng thể nhận ra nhau mà chào. Huống hồ là người lạ chỉ thoáng gặp nhau 1 chút rồi thôi. Thỉnh thoảng đi giao lưu cùng chồng trong các bữa tiệc, tôi thấy Tuấn hễ lựa được cơ hội là kết giao thêm bạn bè. Trong giới làm ăn, đó cũng là chuyện bình thường. Nhưng việc nhớ mặt những người bạn đó đối với Tuấn hơi gặp khó khăn. Có lẽ là do list bạn bè của anh quá khổng lồ. Thỉnh thoảng, tôi còn phải nhắc lại giúp anh người bạn đó 2 đứa đã quen như thế nào, anh nhận danh thiếp của người ta trong dịp nào,... Thế nên tôi nghĩ cái danh thiếp ông bác sĩ tâm lý này cũng là 1 người bạn xã giao họa hoằn mà Tuấn gặp được trong 1 bữa tiệc rượu nào đó. Bây giờ có hỏi, chắc anh cũng chẳng nhớ nổi. Cái danh thiếp tôi đang cầm hơi nhàu, hơi mốc meo. Có lẽ nó đã bị anh bỏ quên quá lâu phía trong hộc bàn này rồi. Tôi đang ngồi suy nghĩ thì cô giúp việc theo giờ chào về. Tôi nhét cái danh thiếp vào túi tạp dề theo phản xạ rồi chạy ra ngoài trả tiền công cho họ. Sau phút chốc, tôi bị cuốn lấy công việc nên không còn nhớ nổi tới nó nữa. Mãi đến chiều hôm sau, khi bác giúp việc nhà tôi từ dưới quê lên đi làm lại, Bác lôi cái danh thiếp trong tạp dề đưa cho tôi. Đang vội lên trường nên tôi nhét thẳng vào túi xách của mình. Giờ nghỉ giải lao, tôi mở điện thoại ra lướt fb thì mới nhớ hôm đó là sinh nhật cái Hà - cô bạn học cùng lớp Cao học với mình nên mới nhắn tin chúc mừng sinh nhật nó. Để chuộc lỗi chúc mừng "muộn", tôi có lên mạng tìm 1 tấm ảnh có cái bánh kem thật xinh để gửi cùng. Tôi bấm enter xong thì chuông gióng báo giờ vào lớp nên cũng tắt ngay điện thoại, không để ý tới nó nữa. Dạy được nửa tiết, Hà đột ngột điện cho tôi, giọng nó run run: "Thảo ơi, mày ra nông nỗi này cơ à?" Còn tiếp...