Đêm tân hôn, chồng bỏ tôi một mình trong phòng để lăng lẽ làm chuyện mà anh vẫn luôn giấu...

Thảo luận trong 'Chuyện trò' bắt đầu bởi trinhlovesnsd, 6/5/19.

  1. Đêm tân hôn, chồng bỏ tôi một mình trong phòng để lăng lẽ làm chuyện mà anh vẫn luôn giấu...

    Đêm tân hôn, chồng bỏ tôi một mình trong phòng để lăng lẽ làm chuyện mà...

    LIÊN HỆ (311 Đọc / 0 Thích / 0 Bình luận)
    1. Thông tin chủ đề
    2. Tỉnh/TP: Toàn quốc
    3. Tình trạng hàng: N/A
    4. Nhu cầu: N/A
    1. Thông tin người đăng
    2. Tài khoản: trinhlovesnsd
    3. Ngày đăng: 6/5/19 lúc 20:15
    4. Số điện thoại:
  2. G

  3. FastEhome.com- Đăng kí mở Shop bán hàng miễn phí no-spam [​IMG]

    Ở với người mẹ chồng nay càu nhàu, mai xỉa xói mệt mỏi thật các chị ạ. Em đã cố gắng để có thể dung hòa mọi thứ, nhưng mẹ chồng em ghê ghớm quá. Bà để bụng chuyện cũ, không muốn vợ chồng em được hạnh phúc bên nhau nên cứ suốt ngày dựng chuyện rồi hoạnh họe con dâu đủ điều.

    Làm phụ nữ, em sợ nhất là mang tiếng ăn bám chồng hoặc không kiếm ra tiền. Vì thế mà lúc mang bầu, dù đường xá xa xôi, em vẫn cố đi làm để mẹ chồng và cả chồng không thể khinh thường được mình. Lúc biết em bầu cho bà đứa cháu đích tôn, mẹ chồng em mừng lắm. Bà bảo:

    “Con đi làm xa mà lương thì thấp. Theo mẹ, con xin nghỉ ở nhà đi. Bao giờ sinh con xong rồi tính tiếp cũng được. Nhà mình không thiếu thốn, bố mẹ rồi chồng vẫn lo được cho con”.

    Nhưng em thì nghĩ khác. Nói là vậy chứ ai đảm bảo được sau này ở nhà, cuộc sống của em sẽ thế nào. Chưa kể ngày ngày giáp mặt mẹ chồng, rồi tối mặt vào bếp núc cũng làm mình mệt mỏi hơn cả đi làm. Thế nên em mới nói khéo với mẹ chồng:

    “Bác sĩ bảo sức khỏe con vẫn ổn định, có thể đi làm được mẹ ạ. Mẹ cứ yên tâm, con sẽ chú ý giữ gìn”.

    Đúng là nói trước thì bước không qua. Em vừa bảo như vậy, mấy hôm sau đã xảy ra chuyện. Bữa đó trời mưa, em chủ quan không xin nghỉ. Vừa đi được một đoạn thì tông phải cái ổ gà, thế là em ngã nhoài xuống. Tưởng bình thường, em lại lên xe đi làm tiếp.

    Cho đến tối hôm đó, em cứ thấy bụng đau lâm râm. Mãi không khỏi, em phải nói chồng đưa mình vào viện. Đau lòng là sau khi siêu âm, bác sĩ nói với vợ chồng em:

    “Không giữ được nữa rồi. Tôi không tìm thấy tim thai của cháu”.

    Em chết sững, còn mẹ chồng thì ở ngoài phòng siêu âm tru tréo:

    “Tôi biết ngay là sẽ có chuyện mà. Cá không ăn muối cá ươn, giờ thì sáng mắt ra chưa? Khổ thân cháu tôi, còn chưa thấy ánh sáng mặt trời đã bị mẹ nó hại chết”.

    Chồng em nghe mẹ nói vậy vội chạy ra quát:

    “Mẹ thôi đi. Vợ con còn đang nằm trong kia, mẹ nhỏ tiếng thôi. Chuyện xảy ra không ai mong muốn cả, mẹ đừng làm quá lên như thế”.

    Chắc giận quá nên mẹ chồng em bỏ về. Cũng từ đợt đó, bà cứ có ác cảm với em. Hễ em nấu gì lên là bà chê lấy chê để, mua quần áo cho bà thì bà ném đi. Nhiều khi ở nhà một mình với mẹ chồng, em mệt mỏi lắm. Bà cứ hỏi em:

    “Tháng này đã thấy chưa”.

    “Con thấy rồi mẹ ạ”

    Thế là bà lại thở dài sườn sượt:

    “Lúc có thì không biết đường mà giữ, tôi nói lại còn gân cổ lên cãi. Đấy, lấy vài đồng tiền lương ấy mà đi kiếm con đi. Coi không giờ chẳng chửa đẻ được nữa ấy chứ. Chỉ khổ tôi, khổ con trai tôi thôi”.

    Thật lòng chưa có con lại, em và chồng còn sốt ruột hơn cả mẹ chồng. Mẹ chồng càng tạo áp lực, em càng thấy mệt mỏi hơn. Trưa nay mẹ chồng em về, thấy em đang nấu cơm trong bếp, bà cố tình nói lớn:

    “Con dâu nhà bà Thành hàng xóm đẻ rồi đấy, được thằng con trai. Khiếp, nhà đó đúng là có phúc. Mới cưới cuối năm ngoái, giờ đã có cháu bế rồi. Còn nhà này, mang tiếng có con dâu mấy năm rồi mà vẫn chẳng bằng nhà họ”.

    Em biết mẹ chồng cố tình chĩa vào mình nên không dám nói qua nói lại. Thế rồi lúc múc canh, em vô tình quờ tay làm rơi cái bát ăn cơm mà bà đã dùng 20 năm qua xuống đất. Canh đổ xuống chân, mẹ chồng em chẳng hỏi con dâu có sao không đã quát um lên:

    “Sao, lại vỡ cái gì rồi? Ôi, lại đúng cái bát dùng hơn 20 năm của tôi nữa chứ. Đúng là đồ ăn hại, đồ phá của. Bố mẹ cô ở nhà không biết dạy con à? Đã chẳng biết đẻ rồi thì làm ăn cũng phải cẩn thận chứ”.

    Em ức quá, chạy một mạch lên phòng nằm khóc. Tối nay chồng em về, anh chẳng an ủi em mà chỉ nằm bên cạnh thở dài. Em đoán chắc anh cũng buồn vì nhà hàng xóm có con, còn vợ chồng em thì chưa động tĩnh gì. Nghĩ mà buồn quá. Nếu em vẫn mãi không có con, chắc em và chồng sẽ phải ly hôn mất.
     

    Bình Luận Bằng Facebook

Chia sẻ trang này