Đau vết mổ nhờ chồng bế con mà mẹ chồng gắt: Đặt xuống, ăn với đẻ không xong còn hành nó à?

Thảo luận trong 'Chuyện trò' bắt đầu bởi nhatquynh0684, 14/5/19.

  1. Đau vết mổ nhờ chồng bế con mà mẹ chồng gắt: Đặt xuống, ăn với đẻ không xong còn hành nó à?

    Đau vết mổ nhờ chồng bế con mà mẹ chồng gắt: Đặt xuống, ăn với đẻ không...

    LIÊN HỆ (264 Đọc / 0 Thích / 0 Bình luận)
    1. Thông tin chủ đề
    2. Tỉnh/TP: Toàn quốc
    3. Tình trạng hàng: N/A
    4. Nhu cầu: N/A
    1. Thông tin người đăng
    2. Tài khoản: nhatquynh0684
    3. Ngày đăng: 14/5/19 lúc 16:16
    4. Số điện thoại:
  2. G

  3. FastEhome.com- Đăng kí mở Shop bán hàng miễn phí no-spam [​IMG]
    Em ôm con về ngoại ở được hơn tháng rồi mọi người ạ. Em khổ tâm quá, giờ ông ngoại cứ bắt em quay lại nhà chồng khiến em chỉ muốn chết thôi. Em thà chết chứ không muốn về đó nữa.
    Lúc có bầu dù mệt mỏi nhưng em vẫn cố chịu tính cách “quái dị” của mẹ chồng bởi em nghĩ: “Bản thân mình vừa mới chân ướt chân ráo về nhà chồng, nghề nghiệp chưa có, lại có bầu trước nên mẹ chồng không ưa là điều dễ hiểu”.


    Thế nhưng, càng ngày mẹ chồng càng quá đáng với em. Trong mắt bà, con dâu chỉ là 1 đứa ô sin không hơn không kém; hở ra là bà nói cạnh khóe thông gia, coi thường bố mẹ em. Mẹ chồng ghét em nên ghét cả đứa bé em đang mang trong bụng mặc dù nó là máu mủ của bà. Trong nhà, bố chồng hay chồng mà đứng ra bênh em là y như rằng bị mẹ chồng chửi luôn. Em không nghĩ trên đời lại có người phụ nữ ngoa ngoắt như mẹ chồng em.
    Mỗi ngày mẹ chồng đi qua đi lại hơn chục lần ở phòng em, lần nào bà cũng kiếm chuyện để chửi. Em im thì bà bảo câm, mà đáp lại thì bà chửi hỗn láo. Mà hình như mẹ chồng em không biết phân biệt thế nào là cãi, thế nào là nói bình thường hay sao ấy.

    Ngày em đẻ mổ, ở viện 5 hôm mà mẹ chồng không vào nhìn mặt cháu lấy 1 lần. Về nhà, mỗi bữa bà mang cho em 1 bát cơm trắng với 1 quả trứng vịt luộc. Có những hôm em đói muốn tụt huyết áp nên bảo chồng đơm thêm cơm thì bà quát: “Có làm gì đâu mà ăn lắm thế, thiếu sữa thì cho ăn sữa công thức, chăm bẵm quá rồi lại lăn nhanh hơn đi”.

    Các chị đẻ mổ thì cũng biết đau thế nào rồi, em còn bị sót rau nên vừa đau vừa sốt. Nằm co ro đắp chăn mà không thể dỗ được con nên em phải gọi chồng từ công ty về. Anh vừa vào phòng thì mẹ chồng cũng theo chân, bà hỏi liên tiếp:

    “Đang đi làm sao lại về, về làm gì đấy”.

    “Vợ con ốm, con về bế con đỡ cô ấy”.

    “Đặt con bé xuống, nó giả vờ ốm đấy. Còn cô, chỉ ăn với đẻ mà còn không làm được, con tôi phải ra ngoài kiếm ăn từng bữa mà cô còn hành nó được. Tôi đến chịu cô”.

    Nghe mẹ chồng nói mà em rớt nước mắt. Đến khóc mà em cũng không được thoải mái, bà chỉ tay vào mặt em: “Khóc lóc cái nỗi gì, oan lắm đấy mà khóc. Khổ quá thì về nhà cô mà sống”.

    Lúc ấy em không kiềm chế được nên cố hết sức bò dậy nhét quần áo vào vali. Chồng em ngăn cản thì lại bị mẹ chồng quát: “Cứ để im cho nó đi, đã đi thì đừng mong đường về”.

    “Mẹ yên tâm, con không bao giờ muốn sống trong địa ngục này nữa đâu”.

    Từ đó đến giờ em ở nhà ngoại. Bố mẹ chồng thì tuyệt nhiên không hỏi thăm rồi, bà coi em như cái gai trong mắt, giờ nhổ được thì lại càng dễ chịu ấy chứ. Chồng em thỉnh thoảng cũng qua lại thăm con, nhưng tình cảm vợ chồng thì phai nhạt đi nhiều. Em cũng chẳng mong chờ gì ở mối quan hệ này nữa.

    Giờ nhớ lại mà em vẫn nổi da gà. Có lần em cọ bình sữa cho con để rớt nước ra cửa phòng tắm, bà chạy ngay ra cửa nói to như để cả phường nghe thấy:

    “Ối giời ơi cái con vụng thối vụng nát này, mày đổ nước lênh láng khắp nhà để hại tao chết phải không?”.

    Cái gì bà cũng phải phóng đại lên gấp 5, gấp 10. Em trong phòng nghe tiếng nhưng im không trả lời thì bà chửi tiếp: “Đấy, cả làng cả nước đến mà xem con dâu câm nhà tôi, đã câm còn điếc có khổ không cơ chứ”.

    Chồng đi làm vất vả cả ngày, cũng khó khăn lắm mới kiếm được đồng tiền nuôi vợ con, thế nên em không muốn những chuyện nhỏ nhặt này làm anh phải suy nghĩ. Ở nhà bị mẹ chồng đối xử tệ đến đâu em cũng cố nhẫn nhịn 1 mình.
     

    Bình Luận Bằng Facebook

Chia sẻ trang này