Chê dâu yếu rớt phải nằm viện, mẹ chồng bảo: Biết thế ngày trước không cho cưới có phải đỡ...

Thảo luận trong 'Chuyện trò' bắt đầu bởi nhatquynh0684, 1/7/19.

  1. Chê dâu yếu rớt phải nằm viện, mẹ chồng bảo: Biết thế ngày trước không cho cưới có phải đỡ...

    Chê dâu yếu rớt phải nằm viện, mẹ chồng bảo: Biết thế ngày trước không...

    LIÊN HỆ (219 Đọc / 0 Thích / 0 Bình luận)
    1. Thông tin chủ đề
    2. Tỉnh/TP: Toàn quốc
    3. Tình trạng hàng: N/A
    4. Nhu cầu: N/A
    1. Thông tin người đăng
    2. Tài khoản: nhatquynh0684
    3. Ngày đăng: 1/7/19 lúc 13:33
    4. Số điện thoại:
  2. G

  3. FastEhome.com- Đăng kí mở Shop bán hàng miễn phí no-spam [​IMG]
    Suốt 5 năm làm dâu em với mẹ chồng không có va chạm gì lớn. Thỉnh thoảng mẹ con cũng không hài lòng về nhau. Nhưng cả em với bà đều thẳng tính nên nói luôn, xong rồi lại bình thường. Bản thân em thì lúc nào cũng coi mẹ chồng và mẹ đẻ như nhau, không phân biệt nội, ngoại.
    Chồng em là con trai duy nhất trong nhà, nhà có điều kiện lại được bố mẹ chiều nên học đại học xong cũng chẳng đi làm gì, cứ lông bông mỗi chỗ vài hôm rồi nghỉ. Em thì làm ngân hàng, lương gọi là ổn định chứ không cao, thỉnh thoảng em vẫn phải mượn tiền mẹ chồng.


    Mỗi lần em mượn 500 hoặc 1 triệu mẹ đều vui vẻ. Bà còn bảo hết thì cứ bảo bà đưa cho làm em cứ tưởng bà tốt với em thật. Nhưng khi ốm đau cần đến số tiền lớn mới biết lòng dạ nhau thế nào. Chẳng là lúc trước em bị tai nạn giao thông, giờ cái xương chân đau nhức tái lại phải phẫu thuật. Chi phí hết gần 100 triệu.
    Nói thật là chồng em chơi bời, bố mẹ chồng thường phải mang tiền đi bù nợ cho lão, có lần số tiền lên đến vài trăm triệu. Lần này em ốm chồng cũng chẳng hỏi han tiền nong đi viện hết bao nhiêu. Mẹ đẻ bảo để ông bà vay mượn cho em, nhưng anh trai bố em ngăn cản.

    “Nó lấy chồng rồi thì cứ nói qua với nhà chồng trước, nếu họ không cho vay thì mới tới lượt mình, như thế vừa đỡ tiền vừa được cái tiếng biết cư xử”.

    Vậy là em về mở miệng mượn tiền mẹ chồng. Không giống như những lần trước, lần này bà im lặng tuyệt đối, chờ mãi nên em hỏi chốt hạ.

    “Ý mẹ sao ạ, có cho con mượn tiền phẫu thuật được không?”.

    “Mẹ làm gì có tiền, thôi chạy về nhờ ông bà ngoại con ạ”.

    Bà nói tỉnh bơ khiến em sốc luôn. Rõ ràng 5 hôm trước bà mang 200 triệu đi trả nợ cho con trai. Em đã ngăn cản mà bà còn dặn “đừng có nói với bố đấy, ông ấy mà biết là chết cả lũ”. Thế mà giờ em ốm đau, việc chính đáng cần tiền thì bà lại bảo vậy.

    Em cay cú không nói 1 lời nào, vậy là mọi chi phí cho lần phẫu thuật này bố mẹ đẻ em lo hết.

    Mấy ngày em ở viện mẹ chồng vào “chơi” được 1 hôm, đúng lúc có mọi người bên ngoại vào thăm em. Bà ngồi cười rồi trêu thế này:

    “Nhà tôi có thiếu thốn gì đâu mà con bé cứ yếu rớt ra, biết thế này ngày trước không cho con trai tôi lấy”.

    Quá cay cú, dì em cũng đanh đá nên đốp lại luôn.

    “Em cũng đang mong ngày ấy bác phản đối để cháu em nó đỡ khổ, chồng thì chơi bời, suốt ngày phục dịch cho nhà chồng đến khi bệnh hoạn lại đến tay anh chị em lo. Lấy chồng chả được cái nước gì”.

    Mẹ chồng em giận tím mặt, còn em thì cảm thấy mất mặt và xấu hổ vì bà trêu đùa kiểu ấy. Giờ em mới hiểu ra, mẹ chồng không bao giờ có thể như mẹ đẻ được. Bỗng dưng em cũng chẳng muốn nhờ vả bà việc gì. Mọi ân tình từ trước đến nay em đều muốn thanh toán bằng tiền mặt cho bà, nhất định em sẽ thanh toán.
     

    Bình Luận Bằng Facebook

Chia sẻ trang này