Bố đòi người yêu tôi phải mua được nhà trước cưới. Anh nói: 'Hình như nhà này là hồi môn...

Thảo luận trong 'Chuyện trò' bắt đầu bởi Huongtq1604, 4/6/19.

  1. Bố đòi người yêu tôi phải mua được nhà trước cưới. Anh nói: 'Hình như nhà này là hồi môn...

    Bố đòi người yêu tôi phải mua được nhà trước cưới. Anh nói: 'Hình như...

    LIÊN HỆ (221 Đọc / 0 Thích / 0 Bình luận)
    1. Thông tin chủ đề
    2. Tỉnh/TP: Toàn quốc
    3. Tình trạng hàng: N/A
    4. Nhu cầu: N/A
    1. Thông tin người đăng
    2. Tài khoản: Huongtq1604
    3. Ngày đăng: 4/6/19 lúc 10:43
    4. Số điện thoại:
  2. G

  3. Huongtq1604

    Huongtq1604 Guest

    FastEhome.com- Đăng kí mở Shop bán hàng miễn phí no-spam [​IMG]
    Tôi năm nay 24 tuổi, còn người yêu tên Tuấn, 28 tuổi. Chúng tôi quen biết rồi yêu nhau nhờ học chung một lớp tiếng Anh. Khác với tôi, Tuấn là dân tỉnh lẻ lên Hà Nội lập nghiệp. Hoàn cảnh gia đình anh cũng không khá giả gì. Hàng tháng, anh vẫn phải gửi tiền về để phụng dưỡng bố mẹ. Thế nên dù đi làm nhiều năm, thu nhập cũng khá nhưng tài khoản tiết kiệm của anh vẫn chưa được bao nhiêu. Phải tậnnăm sau em trai anh đi làm, cùng phụ giúp báo hiếu bố mẹ thì gánh nặng kinh tế sẽ được san sẻ.

    Chúng tôi yêu nhau tính đến nay đã được hơn 2 năm. Nói thật tôi thấy mình vẫn còn trẻ nhưng chẳng hiểu sao rất máu đám cưới. Có lẽ tôi thuộc tuýp phụ nữ truyền thống, thích yên ổn cuộc sống gia đình. Lúc nghe tôi muốn cưới, Tuấn cũng đồng ý luôn. Bản thân anh cũng sắp 30 nên mong kết hôn. Trước giờ anh chưa nói vì e ngại tôi chê bai anh chưa đủ kinh tế.
    Nhưng tôi thì đâu có thực dụng như vậy. Hiện tại Tuấn phải lo cho gia đình nên chưa bằng bạn, bằng bè nhưng về công việc, năng lực của anh thì rất có tương lai.

    Hôm vừa rồi, tôi dẫn Tuấn về nhà để ra mắt bố mẹ và cũng nói mong muốn cưới xin. Bố tôi sau khi nghe về hoàn cảnh của Tuấn thì cau mặt lại, không hài lòng. Tôi biết bố chê anh chưa có nhà riêng. Nhiều lần bố từng bảo tôi:

    “Con mà lấy chồng thì phải tìm thằng nào cùng ở Hà Nội, hoặc không tỉnh lẻ cũng được, nhưng nhất định phải có nhà riêng trước. Bố không muốn công chúa của bố phải sống lông bông, ở nhà trọ đâu”.

    Thế nên từ lúc Tuấn nói về hoàn cảnh nhà mình, bố tôi đã tỏ thái độ không muốn tiếp. Ông cứ nói mấy câu rất quá đáng, kiểu: “Thằng đàn ông sắp lấy vợ mà không có tiền mua nổi cái nhà cho vợ dung thân là không được.”

    “Ít nhất cậu cũng phải mua được cái nhà rồi hãy nghĩ đến chuyện cưới con gái tôi nhé. Không thì thôi dẹp!”

    Lúc nói chuyện, bố cũng uống 1 ít rượu nên có men say trong người. Thế nên ông không nể nang gì, nói rất phũ phàng. Tôi quay sang nhìn người yêu mà tái mặt. Tuấn mặt đen xì lại, trông rất mất bình tĩnh nhưng đang cố nín nhịn.

    Tôi nhiều lần phải quay sang vỗ nhẹ vào mu bàn tay anh để trấn an. Nhưng cuối cùng chắc không nhịn nổi nữa, anh ngẩng đầu lên hỏi bố tôi:

    “Cái nhà này cũng là bác mua khi cưới bác gái ạ? Hay nhà này là hồi môn của bác gái?”

    Bố tôi đơ người ra, thế rồi mặt cứng đờ lại. Người yêu tôi đã động chạm đến điểm yếu nhất của ông. Chẳng là bố tôi đi ở rể, cái nhà này cũng là của ông bà ngoại xây. Chưa bao giờ tôi thấy mặt bố xấu đến như thế. Ông đặt phịch cái bát cơm xuống mâm trước sự ngỡ ngàng, hoảng hốt của tôi và mẹ.

    Thế rồi bố vớ lấy cái chổi ở góc nhà định đánh Tuấn: “Loại mày đừng hòng mà lấy con gái tao!”

    Cũng may tôi và mẹ can kịp, nếu không bố đã vụt chổi tới tấp vào người Tuấn.

    Mấy hôm nay, bố tôi vẫn chưa nguôi giận còn Tuấn thì vẫn hầm hầm không chịu nói với tôi lời nào. Tôi đứng ở giữa chẳng biết bênh ai cả. Bố thì vì lo cho tương lai của tôi, sợ con gái khổ nên mới nói thế. Còn Tuấn thì lỡ mồm do bực bội vì bị coi thường.

    Giờ xin mọi người chỉ cho tôi làm thế nào để hòa giải bố vợ với con rể tương lai với. Cứ như thế này thì tôi với Tuấn đến chia tay mất!
     

    Bình Luận Bằng Facebook

Chia sẻ trang này