Bị phụ khoa em phải kiêng 'trả bài' chồng. Nào ngờ anh quát: Đú đởn với thằng nào để rước...

Thảo luận trong 'Chuyện trò' bắt đầu bởi nhatquynh0684, 30/5/19.

  1. Bị phụ khoa em phải kiêng 'trả bài' chồng. Nào ngờ anh quát: Đú đởn với thằng nào để rước...

    Bị phụ khoa em phải kiêng 'trả bài' chồng. Nào ngờ anh quát: Đú đởn với...

    LIÊN HỆ (226 Đọc / 0 Thích / 0 Bình luận)
    1. Thông tin chủ đề
    2. Tỉnh/TP: Toàn quốc
    3. Tình trạng hàng: N/A
    4. Nhu cầu: N/A
    1. Thông tin người đăng
    2. Tài khoản: nhatquynh0684
    3. Ngày đăng: 30/5/19 lúc 15:32
    4. Số điện thoại:
  2. G

  3. FastEhome.com- Đăng kí mở Shop bán hàng miễn phí no-spam [​IMG]
    Em bị bệnh phụ khoa, trong người lúc nào cũng bứt rứt khó chịu. Chồng không động viên được câu nào mà toàn nhảy ngược lên ghen tuông chửi bới khiến em mệt mỏi vô cùng.
    Chồng em tính nóng như lửa, động cái gì cũng cáu rồi quát tháo inh ỏi. Vốn hay đa nghi, từ khi em bị mắc bệnh phụ khoa bảo phải kiêng thời gian để chữa bệnh thì lão lại càng khó tính. Ngày đi làm ở công ty lão cũng bắt em bật định vị để theo dõi, có việc phải ra ngoài cũng phải báo cáo đầy đủ rồi mới được đi. Vợ chồng từ đó cũng không còn tình cảm và tin tưởng nhau như trước nữa.


    Có hôm em ra ngoài gặp khách hàng, mà khách hàng lại là nam. Trong lúc làm hợp đồng mà chồng em gọi đến 4, 5 cuộc. Em đã phải tắt đi rồi mà lão vẫn cố gọi, không được thì lại nhắn tin chửi bới, em có cảm giác mình không khác gì phạm nhân bị giam lỏng. Lão gọi nhiều đến mức mà đối tác của em phải giục: “Cô nghe máy đi, biết đâu có việc quan trọng”.
    Em đỏ mặt bấm nút nghe thì đầu dây bên kia là giọng bức tức của chồng: “Cô đang ở đâu, làm gì với thằng nào mà tôi gọi mãi không nghe. Gọi facetime đi”.

    “Em đang bận việc, để lát nữa em gọi lại cho anh luôn”.

    “Phải gọi luôn bây giờ, cô không dám gọi tức là cô đang hú hí với thằng nào đúng không”.

    Bực mình, em dập bỏ điện thoại, để chế độ im lặng rồi nhét luôn vào túi. Y như rằng tối đó về em bị chồng hành tỏi, lão tra khảo rồi kết tội cho em. Em đã giải thích hết nước hết cái mà lão không tin, mệt quá em bảo: “Tin hay không thì tùy, em mệt em cần đi ngủ”.

    “Cô không nói rõ cho tôi thì ngày mai nghỉ việc, tôi cấm cô ra khỏi nhà”.

    Chồng đúng là hết thuốc chữa, độc đoán vô cùng. Thời gian này ngày nào chồng cũng đòi hỏi chuyện ấy, em tìm mọi cách từ chối vì phải kiêng thì điều trị mới có kết quả. Thế nhưng lão không hiểu cho em mà còn văng tục, nói năng nghi hoặc đủ thứ trên đời. Lão bảo em:

    “Có tật giật mình, chắc chắn cô lang chạ ở đâu mới sinh bệnh. Chứ đang yên đang lành chẳng có con vi khuẩn nào xâm nhập được hết”.

    “Vi khuẩn ở mồm anh đấy, đã bảo phải làm theo đúng chỉ định của bác sĩ thì mới khỏi, cứ bới bèo ra bọ”.

    “Bác sĩ là nam hay nữ, nếu là nam thì tôi cấm cửa luôn, nuôi bệnh còn hơn để cho thằng bác sĩ nó chữa bệnh”.

    “Sao anh buồn cười thế, cứ chuyện nọ xọ chuyện kia, bực cả mình”.

    “Cô không phải đánh trống lảng để lấp liếm, tôi chắc chắc cô đi lăng nhăng với thằng nào thì mới bị bệnh. Giờ mang bệnh về còn cấm đoán chồng đủ kiểu, tôi phải giám sát cô chặt hơn mới được”.

    “Cảm thấy không tin tưởng nữa thì chia tay đi, sống với nhau mà hành nhau thế này tôi không chịu nổi nữa”.

    Tôi nói như thét vào mặt chồng, lão ấy ra vẻ cũng biết điều nên kéo chăn kín đầu ngủ. Chớp cơ hội, tôi giật chăn ra quát: “Từ ngày mai nếu anh không để yên cho tôi chữa bệnh thì đừng trách. Tôi đi làm kiếm cái mà ăn, anh đừng có ghen tuông làm tôi mất mặt với người ngoài. Đến lúc không nhẫn nhịn được nữa tôi không biết sẽ làm gì đâu”.

    Nói xong em nằm phịch xuống giường quay lưng vào chồng. Chắc hẳn lão cũng biết em cáu nên im lặng ngủ.
     

    Bình Luận Bằng Facebook

Chia sẻ trang này