Bị mẹ chồng vu lấy trộm tiền, tôi thanh minh thì chồng bảo: ‘Oan cũng phải xin lỗi’

Thảo luận trong 'Chuyện trò' bắt đầu bởi chippo_beo1805, 10/5/19.

  1. Bị mẹ chồng vu lấy trộm tiền, tôi thanh minh thì chồng bảo: ‘Oan cũng phải xin lỗi’

    Bị mẹ chồng vu lấy trộm tiền, tôi thanh minh thì chồng bảo: ‘Oan cũng...

    LIÊN HỆ (261 Đọc / 0 Thích / 0 Bình luận)
    1. Thông tin chủ đề
    2. Tỉnh/TP: Toàn quốc
    3. Tình trạng hàng: N/A
    4. Nhu cầu: N/A
    1. Thông tin người đăng
    2. Tài khoản: chippo_beo1805
    3. Ngày đăng: 10/5/19 lúc 21:54
    4. Số điện thoại:
  2. G

  3. FastEhome.com- Đăng kí mở Shop bán hàng miễn phí no-spam [​IMG]

    Tôi về làm dâu nhà anh được gần 1 năm nay rồi. Chồng tôi làm kỹ sư xây dựng nên quanh năm đi biền biệt suốt. Thành thử ra vừa cưới xong, tôi đã phải một mình sống chung với bố mẹ chồng.

    Bố mẹ chồng tôi đều là công chức đã nghỉ hưu và có lương hưu. Trong đó, mẹ chồng tôi trước là giáo viên, cái nghề mà mới nghe qua thôi đã thấy cao quý nhưng con người bà lại hoàn toàn trái ngược, tàn ác và độc mồm độc miệng lắm.

    Ngày chúng tôi yêu nhau, bà không tỏ thái độ quý mến hay ghét bỏ tôi. Bà cũng thể hiện rõ ra mặt rằng không tán thành cuộc hôn nhân nhưng cũng không phản đối. Khi các con quyết định làm đám cưới, bà chỉ gọi ra nói đúng 1 câu rằng: “Cưới về nhà này là phải ở với bố mẹ chồng đấy”. Tôi chỉ bảo vâng vì đã xác định từ trước rồi.

    Cưới xong được hơn 1 tuần thì chồng tôi đi công tác, tôi phải sống với bố mẹ chồng. Nhà chồng còn có một cô em út đã tốt nghiệp đại học và đi làm nhưng tính tình ngạo mạn, kiêu căng và đặc biệt là xem chị dâu như osin.

    Từ ngày anh trai lấy vợ, cô em chồng tự cho mình cái quyền sai chị dâu làm hết việc này việc kia còn em chẳng phải đụng tay đụng chân gì. Về làm dâu, sáng nào tôi cũng bị mẹ chồng gọi dậy từ 6h sáng để dọn dẹp nhà cửa và chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà xong xuôi mới được đi làm. Chiều về lại tất tưởi chạy qua chợ rồi lật đật về nhà nấu bữa tối.

    Mẹ chồng nàng dâu sống với nhau có nhiều chuyện không vừa ý nhưng tính tôi trước nay luôn nhẫn nhịn, tôi bỏ qua tất cả mọi chuyện chỉ mong được yên thân. Thế nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, càng ngày mẹ chồng càng quá quắt.

    Cách đây gần 1 tuần, tôi vừa đi làm về đến cửa thì mẹ chồng đã chạy xồng xộc đến giật túi xách từ tay tôi rồi ngang nhiên mở ra tìm tiền vàng của bà. Hóa ra bà nghi tôi ăn cắp, bà bảo: “Bọc tiền và vàng đó tôi để trong tủ, nhà này trước đến nay có mất gì đâu, chỉ có chị chứ không ai lấy cả”.

    Tôi giải thích thế nào mẹ chồng cũng không nghe. Tôi chợt nhớ ra hôm trước nhà có giỗ nên bảo mẹ chồng hỏi lại mọi người thì bà nói: “Năm nào chả có giỗ, mỗi năm nay có thêm chị thì mất của, không phải chị thì là ai”.

    Tôi uất ức không biết nói thế nào nhưng nhất quyết không nhận. Bà còn lu loa lên gọi điện cho con trai để kể tội con dâu. Tối đó, chồng gọi điện bắt tôi xin lỗi mẹ anh mấy lần, tôi không nghe máy, anh nhắn tin:
    “Mẹ bảo em lấy trộm tiền và vàng của mẹ sao em không nhận”
    “Em có làm đâu mà phải nhận. Anh và mẹ vô lý vừa thôi”

    “Anh nói cho em biết nhé, cho dù mẹ có đổ oan thì em cũng phải nhận, em xuống xin lỗi mẹ đi. Nhà này mẹ luôn đúng, nếu có sai thì em luôn là người sai”.
    “Đừng mong tôi nhận, tôi không làm gì hổ thẹn với lòng cả. Ai nghi thì cứ nghi, còn tôi cũng chán cái nhà này rồi. Tôi đi, bao giờ anh về thì chúng ta làm thủ tục ly hôn”.

    Tôi bỏ đi ngay trong đêm đó. Dù biết sự ra đi thế này của mình có thể khiến mọi người nghi ngờ thêm nữa nhưng tôi không sợ. Đời này, tôi chẳng cần quan tâm ai nghĩ gì về mình. Thanh minh làm gì, người đã muốn vu khống thì dù có sự thật sờ sờ họ cũng không chấp nhận đâu.
     

    Bình Luận Bằng Facebook

Chia sẻ trang này