Mẹ chồng nằm tầng 2 mát rượi, dâu ở cữ tận gần tum nóng bỏng xin lắp điều hòa thì lại bị bà...

Thảo luận trong 'Chuyện trò' bắt đầu bởi trinhlovesnsd, 25/6/19.

  1. Mẹ chồng nằm tầng 2 mát rượi, dâu ở cữ tận gần tum nóng bỏng xin lắp điều hòa thì lại bị bà...

    Mẹ chồng nằm tầng 2 mát rượi, dâu ở cữ tận gần tum nóng bỏng xin lắp...

    LIÊN HỆ (267 Đọc / 0 Thích / 0 Bình luận)
    1. Thông tin chủ đề
    2. Tỉnh/TP: Toàn quốc
    3. Tình trạng hàng: N/A
    4. Nhu cầu: N/A
    1. Thông tin người đăng
    2. Tài khoản: trinhlovesnsd
    3. Ngày đăng: 25/6/19 lúc 08:47
    4. Số điện thoại:
  2. G

  3. FastEhome.com- Đăng kí mở Shop bán hàng miễn phí no-spam [​IMG]
    Các mom đang ở Hà Nội mùa này có thấy thời tiết nắng như đổ lửa không? Nhà em còn nằm ở khu chẳng có cây xanh, bóng mát. Thế nên hôm nào nắng nóng là nắng cứ chiếu thẳng vào trong nhà. Chỉ cần đến giờ mặt trời mọc là mồ hôi cứ vã ra như tắm ấy. Em chỉ ước cho nhanh đến mùa đông, chứ nóng như này không biết mẹ con em vượt qua được không nữa.
    Em thì ở nhà từ khi có bầu. Thật ra em cũng muốn đi làm lắm, mỗi tội cứ đi vài ngày lại động thai ra máu. Sợ xảy ra chuyện, nhà chồng em bắt ở nhà, đẻ xong rồi muốn đi làm gì thì tính tiếp. Em nghĩ cũng đúng nên làm đủ thời gian lấy tiền thai sản là xin nghỉ. Nói là không đến công ty làm nhưng em vẫn ở nhà nhận đánh máy và bán hàng online. Lương thì không có nhưng tiền lãi và công đánh máy cũng đủ tiền chợ.


    Mới nghỉ việc được mấy ngày, nhà em đã bắt đầu giông bão. Bữa ấy em nhờ chồng mua hộ hộp sữa bầu. Vừa mới đặt điện thoại xuống đã thấy mẹ chồng bĩu môi:
    “Sữa bầu thì cũng là hàng đã qua chế biến, cứ ăn cơm uống nước nhiều vào là tốt nhất. Sữa uống cho lắm vào chỉ tổ con to lại không đẻ thường được. Mà mẹ bảo này, một hộp sữa mấy trăm nghìn con cũng bắt chồng mua bằng được, con không biết thương chồng à”.

    Đó mới chỉ là mở đầu cho những tháng ngày tăm tối em sống ở nhà chồng. Đợt em bầu, chồng em lại phải tăng ca. Không biết suy diễn thế nào mà mẹ chồng em cho rằng vì con dâu nghỉ nên con trai bà mới phải cày cuốc kiếm tiền.

    Bữa ấy ăn cơm xong còn đói, em gọi ship đồ ăn về. Ship vừa đến nơi, mẹ chồng em đã ra cửa đuổi người ta về:

    “Chú về đi, nhà tôi gọi nhầm đấy. Mới vừa ăn xong, có thần kinh đâu mà gọi thêm”.

    Em xấu hổ với anh shipper nên không dám thò mặt ra ngoài. Anh ấy vừa đi, mẹ chồng em đã chửi:

    “Cơm không ăn, cứ ăn ba cái lung tung vớ vẩn. Chắc cô nghĩ con tôi nó kiếm tiền dễ lắm. Giờ này nó đang còn ở bên ngoài kiếm tiền kia kìa. Vợ với chả con, không biết lo lắng cho chồng gì cả”.

    Em không dám nói gì, lẳng lặng về phòng ôm gối khóc. Khoảng thời gian bầu ở nhà, em bị stress nặng, ăn chẳng dám ăn, mặc không dám mặc. Cứ mỗi lần có bộ quần áo nào khác lạ là mẹ chồng em tra hỏi bằng được, cứ làm như em ăn trắng mặc trơn của con trai bà ấy.

    Sau khi em sinh xong, mọi chuyện còn tồi tệ hơn gấp nhiều lần. Chồng em nhận công tác tỉnh, cứ đi biền biệt cả tuần mới về 1 lần. Lạ nỗi, hôm nào chồng em về thì mâm cơm đầy đặn lắm, khi thì cua, cá, tôm. Còn chồng em mà đi thì y rằng mẹ chồng lại rang lạc với canh rau ngót ăn qua ngày. Chồng em chẳng biết đó là đâu, cứ ngày giữa mâm cơm khen mẹ:

    “Đấy, vợ có phúc lắm mới về được nhà anh làm dâu nhé. Cơm canh không thiếu thứ gì, cố mà chăm con để bõ công mẹ”.

    Những lúc đó, em chỉ cười nhạt thôi. Biết làm sao được, tính em lâu nay không thích đôi co, cũng sợ to tiếng nên cứ im đi cho êm cửa êm nhà. Nhưng có chuyện này, em ấm ức mà chưa dám nói với chồng. Mấy nay Hà Nội nắng nóng cao điểm, mẹ con em nằm trên tầng 4 mà mồ hôi vã ra như tắm. Mẹ chồng em thi thoảng lên chơi với cháu, ngồi được tí mà cũng phải than:

    “Thôi, 2 mẹ con ngủ đi. Mẹ về phòng ngả lưng một lát”.

    Em thừa biết là mẹ chồng xuống tầng 2 bật điều hòa, chỉ chạnh lòng là chẳng bao giờ bà mở lời bảo mẹ con em xuống dưới ấy. Bé nhà em thì nóng nên chẳng bao giờ ngủ tròn giấc. Thương con quá, em mới nói khéo với mẹ chồng:

    “Mẹ ơi, có khi tháng này con lắp cái điều hòa trên phòng. Tiền con tiết kiệm mấy tháng nay cũng đủ mua mẹ ạ”.

    Mẹ chồng em trợn ngược mắt:

    “Có biết tháng này hơn 1 triệu tiền điện không, nhà một cái điều hòa đã vậy, thêm cái nữa mà chết tiền à. Có thì chi tiêu tiết kiệm, mấy bữa nữa nó đến tuổi ốm, cô định ngửa tay xin tiền con tôi à”.

    “Nhưng thời tiết này không có điều hòa, trẻ con dễ ốm lắm mẹ ạ”.

    “Cô cứ làm như mình cô có con, còn tôi không nuôi chắc. Thế này đã là gì. Chồng cô đang làm bạc mặt ngoài kia, không có cả cái mũ mà đội kia kìa. Cô mà bảo người đến lắp, tôi lại nói họ mang về đấy. Đừng có nhờn với tôi”.

    Hôm ấy em kể với chồng, lúc đầu anh cũng hăng hái nói phải lắp. Thế mà chẳng hiểu mẹ chồng em lại nói gì làm anh đổi ý. Giờ ở trong phòng cứ nóng hầm hập, em chẳng biết mẹ con em phải làm gì để vượt qua mùa hè năm nay nữa các mom ạ.
     

    Bình Luận Bằng Facebook

Chia sẻ trang này