Chăm mẹ chồng đột quỵ cả đêm, em chồng vẫn bảo chị dâu giả tạo, em nói: Tử tế về mà phục vụ

Thảo luận trong 'Chuyện trò' bắt đầu bởi metintin113510, 15/11/19.

  1. Chăm mẹ chồng đột quỵ cả đêm, em chồng vẫn bảo chị dâu giả tạo, em nói: Tử tế về mà phục vụ

    Chăm mẹ chồng đột quỵ cả đêm, em chồng vẫn bảo chị dâu giả tạo, em nói:...

    LIÊN HỆ (133 Đọc / 0 Thích / 0 Bình luận)
    1. Thông tin chủ đề
    2. Tỉnh/TP: Toàn quốc
    3. Tình trạng hàng: N/A
    4. Nhu cầu: N/A
    1. Thông tin người đăng
    2. Tài khoản: metintin113510
    3. Ngày đăng: 15/11/19 lúc 22:57
    4. Số điện thoại:
  2. G

  3. FastEhome.com- Đăng kí mở Shop bán hàng miễn phí no-spam [​IMG]
    Trần đời em chưa thấy em chồng nào vô duyên vô dáng như em chồng em. Nhiều lúc cũng không muốn sân si đâu nhưng gặp nàng ta thì em buộc phải “mặc áo giấy”.
    Em chồng kém em 2 tuổi, lấy chồng cách đây 5 năm rồi, nhưng sống cũng gần nhà đẻ nên hầu như cuối tuần nào cũng về ngoại. Song tính nết thì đỏng đảnh chanh chua phát ngán lên được.

    Cùng là phận đàn bà đi lấy chồng làm dâu nhưng cô nàng chẳng hiểu cho chị dâu bao giờ. Cứ về tới nhà là hạch sách đủ. Tháng 2, 3 lần về ngoại, lần nào về cũng gọi điện bảo chị dâu làm đủ các món nhưng cứ căn giờ đúng tới bữa mới vác miệng về ăn.


    Đã thế còn ngoạc miệng chê mặn, nhạt các kiểu. Có hôm nàng ta gọi sang bảo thích ăn lẩu hải sản. Thế là em phải lục tục đi chợ từ sáng sớm, hì hục nấu nướng tới 11h trưa, vợ chồng cô em chồng em mới dẫn nhau sang. Thế mà vừa ngồi vào mâm, nàng ta đã kêu:
    “Sao chị làm ít rau thế, nước lẩu thì nhạt kinh, nhìn xoong lẩu trong như bể cá cảnh thế này chẳng buồn muốn ăn”.

    Em tẽn cả mặt, không biết nói lại thế nào. Sau có mẹ chồng em lên tiếng:

    “Cái con kia, mày vô duyên, thiếu ý thức nó vừa thôi. Chị dâu mày con nhỏ đã phải dậy sớm đi chợ nấu cơm cho mày ăn. Mày không mở miệng cảm ơn được 1 câu thì ăn nói cũng phải dễ nghe 1 tí”.

    Mà ăn xong là nàng ta cắp mông về luôn chứ cũng không có dọn dẹp gì hết.

    Đến tháng vừa rồi, mẹ chồng em bị đột quỵ dạng nhẹ, nhưng sức khỏe cũng yếu phải nằm liệt giường mất hơn chục ngày. Một mình em chăm bà ngày đêm. Trong khi em chồng nhà gần đó mà có sang trông được mẹ đêm nào đâu. Lúc nào cũng viện lý do bận này bận kia, nhưng em thừa biết là nàng ta sợ thức đêm xấu da mặt.

    Tới hôm qua, mẹ chồng em cũng đỡ hơn chút, mọi người tới chơi, nhìn em chăm bà mọi người khen bảo em chu đáo, hiếu thảo chăm mẹ chồng như chăm mẹ đẻ. Em chồng ngồi bên chắc chạm lòng tự ái liền chẹp miệng bảo: “Ôi zào, chẳng qua giả tạo, làm màu với thiên hạ thôi”.

    Em nghe mà điếng cả người. Điên quá không nhịn nổi em bảo: “Thế từ mai cô về mà phục vụ bà đi. Mang tiếng con gái ở gần mà mẹ ốm mất mặt không trông được 1 đêm. Cô thật lòng thương mẹ kiểu gì thế?”

    Mọi người nghe thế trố mắt hỏi em có thật không, rồi quay sang lắc đầu bảo em chồng em thế là không được, sống vô tâm bất hiếu quá. Nàng ta ngượng tái mặt không nói nửa lời.

    Sau hôm ấy có các vàng cũng không cạnh khóe nói này nói kia em. Phải cho đau một lần mới tữ cả nhà ạ.
     

    Bình Luận Bằng Facebook

Chia sẻ trang này